Page 306 - DAC SAN BK 2015
P. 306

nói để lo cho cháu về văn phòng. Vậy mà cứ một            - Ai báo tin cho ông bà hay vậy?
           hai đi chiến đấu, nói là như vậy mới là đời trai.         - Hậu cứ của Tiểu Đoàn gởi thơ cho tôi, báo
               Má tôi cũng thở dài, bà nhắc lại lời nói trước   tin cháu đang nằm bệnh viện Cộng Hòa, một chân
           đây:                                                 bị  miểng  đạn  B40,  người  bị  đạn  AK  tùm  lum.
               - Đăng thứ lính chi mà . . . dữ vậy nữa . . .?   Trực thăng bốc cháu từ An Lộc đưa thẳng về Cộng
               Tôi  hoảng  hồn  nhìn  má  .  .  .  sợ  má  tôi  lại   Hòa, bác sĩ đang mổ, chưa biết tình hình ra sao.
           phang câu tiếp theo: “Lính này con gái ai mà . . .        - Ông bà tính chừng nào sẽ đi thăm cháu?
           dám lấy”. Nhưng may quá, má tôi không nói thêm            - Sáng sớm mai vợ chồng tụi tôi đi liền nè, tụi
           câu nào nữa.                                         tui ghé hỏi ông bà có đồng ý cho cháu Dũng My đi
               Gần đến Tết  rồi, Tấn về đơn  vị  mới  đã  gần   với tụi tui đi thăm cháu Tấn hay không? Vợ chồng
           một năm rồi, tôi vẫn không nhận được bất cứ tin      tôi lái xe đi, có cháu gái đi theo cho có người an
           tức nào của anh cả. Đôi khi, tôi nghĩ . . . vì anh là   ủi. Thằng Tấn tỉnh dậy mà thấy có má nó, có cháu
           lính Biệt động, hành quân nhiều nên không có thời    Dũng  My  đây  nữa  thì  chắc  là  nó  mừng  lắm,  sẽ
           giờ rảnh để viết thư cho tôi. Đôi khi tôi lại nghĩ . .   mau bình phục. Kỳ này mà qua khỏi, nhất định tụi
           . có khi nào Tấn đã . . . chết hoặc mất tích rồi, nên   tôi lo cho nó về hậu cứ. Tôi có một đứa con trai
           mới không có ai viết thư cho tôi. Nhưng mà . . . có   duy nhất hà anh ba.
           khi nào Tấn đã . . . lấy vợ và có con ở nơi nào đó        Ba lại nhìn má tôi nhìn tôi như hỏi ý kiến, má
           rồi,  nên  mới  không  thèm  viết  thư  cho  tôi?  Ngồi   lại nhìn tôi dò hỏi. Tôi suy nghĩ . . . cho đến bây
           buồn một hồi, tôi nghĩ lại: Nếu Tấn đã lấy vợ rồi,   giờ, tôi vẫn chưa là gì của Tấn cả, lại đi chung với
           chắc chắn anh sẽ phải cho ba má hay. Nếu ba má       ba má Tấn lên Sài Gòn nữa! Rồi chừng nào mới
           anh biết rồi, không lý do nào ông bà lại vẫn đến     về?  Ở  lại  ban  đêm  thật  không  tiện  chút  nào.
           nhà tôi để hỏi thăm tin tức về anh . . .             Nhưng mà dù sao Tấn cũng là người bạn trai thân
               Cho  đến  lúc  tôi  đã  hoàn  toàn  quên  hết  về   thiết của tôi, anh bị thương tôi làm sao không đi
           người lính của tôi thì ba má Tấn lại xuất hiện. Hai   thăm cho đành lòng!
           ông bà đậu xe trước cửa nhà tôi, hớt hải chạy vào,        Má  của  Tấn  lúc  này  đã  tỉnh  lại  rồi,  bà  như
           bà Vân nắm lấy tay tôi vừa khóc vừa nói:             đoán được sự lưỡng lự của tôi, cầm tay tôi âu yếm
               - Con ơi . . . con ơi . . . thằng Tấn nó . . . nó ..    nói:
               Tôi hoảng hốt không kém:                              - Thằng Tấn nó còn đang trên giường mổ, khi
               - Anh Tấn . . . Anh Tấn làm sao hả bác . . .?    bác cháu mình lên thăm, cũng chỉ thăm được vài
           Bác có tin gì của anh Tấn không?                     phút một tiếng là cùng, còn để cho nó nghỉ ngơi
               Má tôi chạy lại ôm lấy và Vân, xoa lưng bà       hồi phục sức khỏe. Nếu bác cháu mình bắt đầu đi
           cho đỡ nghẹn, nhẹ nhàng nói:                         từ 6 giờ sáng sớm mai, khoảng chừng 11 giờ sẽ tới
               - Chuyện đâu còn có đó chị Hai ơi . . . Chị      bệnh  viện,  mình  thăm  Tấn  khoảng  1  tiếng,  ra
           nghỉ khỏe đi rồi nói cho tụi tôi hay . . .           ngoài ăn trưa rồi về liền, chắc khoảng 6 giờ tối sẽ
               Ông Vượng cặp mắt đỏ hoe, nói câu được câu       về tới nhà đó, cháu thấy . . . được hông?
           không:                                                    Tôi nhìn má, từ từ lên tiếng:
               - Thằng Tấn nó . . . bị thương . . . hư cái giò       - Ba má cho con đi một chuyến với hai bác
           rồi ...                                              Vượng để thăm anh Tấn coi bị thương ra sao, rồi
               Tôi  la  “ÁH”  lên  một  tiếng  ôm  chầm  lấy  bà   con về . . .
           Vân mà khóc òa lên. Sức chịu đựng của tôi đã hết          Má tôi nhìn bà Vân, thông cảm:
           mức rồi. Anh đi không một lá thư báo tin, dù là           - Chị coi chừng cháu dùm tôi, nó hổng có biết
           chỉ một chữ ghi địa chỉ. Cuối cùng là một cái tin    lo gì đâu.
           quá thê thảm . . . anh ra sao rồi . . .? Hư cái giò là      Tổng  Y  Viện  Cộng  Hòa  lớn  lắm,  lớn  hơn
           giò nào? Một cái giò hay là cả hai cái? Anh có còn   Quân Y Viện Phan Thanh Giản nhiều lắm, nội cái
           sống hay không . . ?                                 sân cỏ không thôi mà tôi băng ngang đã muốn hụt
               Ba người đàn bà ôm nhau mà khóc, hai người       hơi rồi, nói chi là toàn khu bệnh viện. Bác Vượng
           đàn ông cố tỉnh táo mà bàn công chuyện phải làm:     đưa ra tên họ, số quân, đơn vị của Tấn là Y tá trực

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 306
   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311