Page 307 - DAC SAN BK 2015
P. 307

Ông bà và cô chờ đây, khi nào Thiếu úy tỉnh lại thì
                                                                có thể nói chuyện khoảng mươi mười lăm phút rồi
                                                                ngày mai trở lại
                                                                     Tôi  nhìn  thân  hình  Tấn  cuốn  tròn  trong  lớp
                                                                băng  vải  trắng  xóa,  gương  mặt  trắng  xanh  nhợt
                                                                nhạt vì mất máu mà thương cảm hết sức. Tôi hối
                                                                hận vì đã nghi oan (dù chỉ mói trong ý nghĩ) cho
                                                                Tấn là . . . đã lấy vợ ở Sài Gòn nên mới không
                                                                thèm liên lạc với tôi nữa, tôi nắm lấy tay Tấn mà
                                                                nước mắt chẩy dài trên má.
                                                                     Ba má Tấn đi chung quanh giường, rờ từ đầu
                                                                tới chân anh để chắc ăn là anh không bị mất bất cứ
           tìm ra hồ sơ của anh ngay lập tức, ông nhắc điện
           thoại  nói  chuyện  một  hồi,  rồi  gác  máy,    nói  với   một khúc xương thịt nào. Tôi chợt cảm thấy ngón
           chúng tôi:                                           tay  của  Tấn  cử  động,  tôi  nắm  chặt  bàn  tay  Tấn
                                                                hơn, bàn tay của Tấn cũng cử động theo và cũng
               - Thật là may mắn. Thiếu úy Tấn đã được mổ       nắm chặt lấy tay tôi, Tấn từ từ mở mắt. Khi nhìn
           xong rồi, đang ở khu hồi sinh, sắp tỉnh lại, có thể   thấy ba mẹ anh và tôi đứng bên giường, hai mắt
           vào thăm được. Để tôi dẫn ông bà và cô tới đó.
               Má của Tấn nóng lòng  vi  con, vội  vàng hỏi     anh sáng lên, đôi môi mấp máy:
           ngay:                                                     - Ba . . . Má . . . Dũng My . . .
                                                                     Má của Tấn cầm lấy tay anh khóc sướt mướt:
               - Con tôi . . . còn sống không hả ông?                -  Con  ơi  .  .  .  con  còn  sống  hả  con  .  .  .  con
               Tới phòng hồi sinh, người Y tá trưởng vui vẻ     đừng bỏ mẹ mà đi nha con . . .
           báo tin:
               - Thiếu úy Tấn bị thương nhưng không chịu             Tấn nắm tay mẹ cười trấn an:
                                                                     - Nhằm nhò chi má, con bị có nhiêu đây đâu
           cho  tải  thương,  vẫn  ở  lại  chiến  đấu  với  anh  em,     có thấm gì với anh em còn đang ở mặt trận. Không
           nên mất máu nhiều lắm. Mãi tới khi chiến trường      sao đâu má . . . tuần lễ hai tuần là con lành lại hà.
           được giả tỏa, trực thăng đáp xuống được, ổng mới     Dũng My cũng tới thăm anh nữa hả. Anh xin lỗi
           chịu di tản. Bác sĩ đã mổ xong, Thiếu úy được đưa
           ra phòng hồi sinh cả tiếng rồi, chắc cũng sắp tỉnh,   đã không gởi được thư cho em, mặc dù nhớ em rất
           để tôi đưa ông bà và cô vào thăm Thiếu úy.           nhiều. Mỗi  lần dừng quân, anh đều dành thì  giờ
                                                                viết  thư  cho  em,  nhưng  viết  mãi  mà  cũng  chưa
               Qua  một  căn  phòng  rộng  rãi,  toàn  là  mùi  ê   xong, nên anh còn bỏ trong túi áo đó.
           the, giường sắt sắp lớp, người nào cũng băng bó           Thấy anh đã tỉnh lại, vết thương tuy có nặng
           tùm  lum,  không  biết  ai  vào  với  ai.  Tới  một  căn
           phòng nhỏ, có một cái giường duy nhất, người y tá    nhưng rồi sẽ bình phục. Điều tôi cần nghe thì anh
           trưởng tới  cuối  giường  lấy tấm  bảng  ghi chi  tiết   đã nói . . . Anh vẫn nhớ đến tôi và có viết thơ cho
                                                                tôi, chỉ vì hành quân liên miên nên thư vẫn còn ở
           đọc thoáng qua rồi chỉ vào người thương binh trên    trong túi. Vậy là tôi hết buồn , hết  giận anh rồi.
           giường mà nói:                                       Tôi ôm tay anh, chúc anh mau bình phục.
               - Thiếu úy Tấn nằm đây, chắc cũng sắp tỉnh
           rồi. Ông bị nặng nhất là ở chân trái, một trái B 40       Khoảng mười ngày sau thì Tấn đã bình phục
           phát nổ gần anh, làm nát khúc chân này, nhưng rất    và chống nạng khập khểnh đến nhà thăm tôi. Anh
           may là khúc chân vẫn còn đó, nên bác sĩ đã lấy       cho  biết,  vết  thương  đã  coi  như  lành,  anh  được
                                                                nghỉ 29 ngày tái khám.
           miểng ra, xếp lại xương rồi khâu lại, hy vọng sẽ
           bình phục nhưng khả năng ra trận trở lại thì phải         Một bữa đi chơi, Tấn nói với tôi:
           đợi  khi  vết  thương  lành  rồi  mới  biết.  Còn  trên      -“Má anh hối anh lấy vợ cho mau đặng bả có
           ngực trên bụng thì đạn súng trường trúng tùm lum,    cháu nối dõi . . . Bị ba má có một minh anh là con
                                                                hà, nên ông bả muốn anh lấy vợ cho sớm, chứ anh
           cũng rất may là có áo giáp che chở và không viên     đời lính còn xa lắm . . . Em tính sao . . .?
           đạn nào vào tim cả, bác sĩ mổ lấy ra những viên
           đạn chính, còn những miểng nhỏ thì . . . tính sau.        - Tính sao . . . nghĩa là sao . . .?

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 307
   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312