Page 312 - DAC SAN BK 2015
P. 312

Tôi đã tưởng  có thể quên đi  những  gì  trong   Con nhỏ Thanh... vợ ảnh đó...có đi theo ảnh gặp
           quá khứ, nhưng Cần Thơ, bến Ninh Kiều vẫn còn        mày không ?
           đâu đó trong tâm khảm của tôi, cho đến một hôm,           - Hông... ảnh ly dị lâu rồi. Tấn năn nỉ quá...
           tôi tình cờ nghe nhắc đến cái tên Ninh Kiều qua      nên  tao  thương  tình...cho  ảnh  số  điện  thoại  của
           một bài hát :                                        mày rồi... số ở cửa tiệm của mày để... muốn nói
                                                                chuyện với cố nhân thì nói, còn không thì... sorry,
               “Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô.        lộn số... không có ai tên Dũng My ở đây hết.
               Đi trong hoang vắng chiều Tây Đô.                     - Mày có nói cho ảnh biết hoàn cảnh gia đình
               Bờ sông yêu xưa tà áo thướt tha mỹ miều.         của tao hông ?
               Sao anh không thấy về Ninh Kiều... ”                  - Hông . . .
                                                                     Tôi gác điện thoại, dửng dưng như không có
               Bài  hát  làm  cho  tôi  nhớ  lại  Ninh  Kiều  vô   chuyện gì xẩy ra hết. Định mệnh đã an bài rồi...
           cùng,  nhớ  lại  luôn  những  gì  trong  quá  khứ  của   không có ai có thể quay ngược lại quá khứ hết.
           riêng tôi, vừa nghe bài hát, tôi vừa trải tâm tư trở      Chuông  điện  thoại  reo  vang  ...  tôi  vừa  giao
           lại  ngày  xua,  ai  đó  đã  dìu  tôi  bước  trên  cỏ  khô   hàng cho khách vừa nhắc ống nghe :
           trong chiều hoang vắng. Tôi chợt có ý định trở về         - Làng Quê Bookshop, kính chào quý khách...
           thăm  lại  bến  ngày  xưa,  nhưng  nhớ  lại  cuộc  tình      - Tôi tên là... Tấn... ở Mỹ... muốn nói chuyện
           của tôi đã theo gió thoảng mà bay đi rồi, đâu còn    với bà Dũng My...
           gì đâu nữa mà mơ:                                         Mặc dù đã được Loan báo trước rồi, nhưng tôi
                                                                vẫn có đôi chút giựt mình...chỉ một giây sau, tôi đã
               “Ghé hỏi cỏ cây, cỏ cây khóc, gió than van.      trấn tỉnh, trở lại bình thường:
               Kể  từ  khi  mất  quê  hương  gió  ra  khơi  đưa      - Tôi là Dũng My đây... chào... bác... bác vẫn
               người vượt biển”                                 khỏe...
                                                                     -  Dũng  My  đó  hả...anh  vẫn  khỏe,  anh  vừa
               Nên tôi không có ý định về thăm quê hương        được con gái bảo lãnh qua Mỹ, tìm lại những bạn
           nữa, mà chỉ hy vọng một ngày nào đó đất nước trở     bè xưa, đã gặp Loan. Anh có hỏi thăm Loan nên
           lại thanh bình, tự do, an lạc như ngày xưa:          được biết số điện thoại của em, anh mừng quá, gọi
                                                                cho em ngay. Em hiện giờ ra sao ? Em vượt biên
               “Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hồi hương           từ năm nào ? Cuộc sống ra sao...?
               Tây Đô sẽ sống lại yêu thương”                        -  Tôi  vẫn  sống  bình  thường...  còn  bác...ra
               (Chiều Tây Đô, Lam Phương.)                      sao...?
                                                                     - Anh không có số vượt biên, nên đành ở lại
               Hơn ba mươi chín năm qua rồi, tôi tưởng đã       nhà. Con gái  anh lấy  chồng người  Mỹ  gốc Việt,
           quên hết mọi chuyện, cho đến một hôm, Loan gọi       chồng bảo lãnh qua Mỹ ở cả năm nay rồi. Tụi nó
           điện thoại cho tôi:                                  sanh con đầu lòng, mới anh qua thăm cháu ngoại,
               -  Dũng  My...  ngồi  cho  vững...  tao  báo  cho   anh làm đơn xin đi một tháng thăm cháu, ai dè Bộ
           mày một cái tin quan trọng...                        Di Trú xét hồ sơ, thấy anh độc thân, có một đứa
               - Rồi, ngồi vững rồi, nói đi...                  con duy nhất, nên hỏi anh... có muốn... di dân qua
               - Tấn Tang... mày còn nhớ Tuấn không...?         Mỹ sống luôn hay không ? Anh đồng ý, nên có thẻ
               -  Còn  nhớ...  nhưng  cũng  đã  quên  rồi...  có   thường trú nhân rồi.
           chuyện gì hông ?                                          - Chúc mừng bác... nhưng mà... bác đã... lấy
               - Anh ta vừa được con gái bảo lãnh qua Mỹ,       vợ rồi... sao lại khai là... độc thân...?
           đã gọi điện thoại cho tao... tới thăm tao nữa... mục      - Anh ly dị vợ từ lâu rồi...
           đích là hỏi thăm mày.                                     - Sao dzậy... ?
               - Hỏi cái gì nữa mà hỏi... Hồi đó không hỏi...        - Anh chỉ thương có một mình em... anh chỉ
           bây  giờ  hỏi  làm  chi...  chuyện...  xưa  rồi  Diễm...   muốn  lấy  em  thôi,  chứ  anh  đâu  có  muốn  lấy  bả



                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 312
   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317