Page 299 - DAC SAN BK 2015
P. 299

cười nói chi là mấy cô, nhưng dòm riết rồi quen,     là lúc anh được về phép đó. Thông thường, sinh
           hết thấy kỳ.                                         viên sĩ quan chỉ được nghỉ phép 24 tiếng mà thôi,
               Tôi tự nhiên trở nên nói nhiều, đưa thêm một     nhưng vì nhà anh ở mãi Cần Thơ, và đây là lần đi
           câu nữa:                                             phép đầu tiên, nên những người ở xa như anh mới
               - Giọng nói của anh cũng khác nữa . . . nghe     được thêm 24 giờ phép nữa để về thăm nhà cho
           nó trầm trầm mà chói tai như tiếng chuông vậy.       kịp. Xe GMC vừa mới đổ bọn anh xuống phía sau
               Tấn có vẻ hài lòng về nhận xét của tôi, hăng     Nhà Thờ Đức Bà là anh đã vội vã kêu xe ôm chạy
           hái trả lời:                                         tới Xa Cảng Miền Tây mua vé về Cần Thơ liền lập
               - Bị Huynh trưởng quần riết, đứa nào nói nhỏ     tức, thế mà mãi tối anh mới về đến nhà , trông cho
           bị phạt ra đứng gốc cây la tới khi nào lá rụng mới   trời mau sáng để đến trường đón em. Anh chỉ có
           được tha, nên tụi anh bây giờ, mỗi lẫn nói là phải   thể ngồi chơi với em đến 1 giờ trưa nay là lại phải
           la làng lên như vậy đó.                              lên xe đò về Thủ Đức rồi.
               Tôi mỉm cười, nói cho một mình tôi nghe:              Con Loan thấy tôi cầm cuốn tập ngồ ngộ, nó
               - Giờ này mà anh nói “Anh Thương Em” chắc        hỏi tôi:
           là cả chợ nghe được hết.                                  - Tập gì đó My? Tao chưa bao giờ thấy mày
                Tôi vẫn còn bàng hoàng vì buổi gặp gỡ quá       có cuốn này cả... tập chép bài hay tập gì đó? Đưa
           bất  ngờ  ngày  hôm  nay,  vì  tôi  nghi  rằng  còn  lâu   tao coi...
           lắm tôi mới được gặp Tấn, ai dè vừa nhận được             Hồi nãy, tôi chỉ làm bộ lấy cuốn tập để nhìn
           thơ thì người cũng tới nơi. Nếu tôi biết hôm nay     lén mình trong kiếng thôi, nên đâu có để ý là mình
           Tấn đến đón tôi tại trường, tôi đã . . . tô son điểm   lấy  cuốn tập  gì,  nghe  Loan hỏi,  tôi mới  nhìn  lại
           phấn một chút xíu cho đẹp gái thêm lên rồi. Tôi      xem mình đang cầm cái gì. Vừa mới nhìn tới cuốn
           làm  bộ  cúi  xuống  mở  cặp  ra  lén  nhìn  mặt  mình   tập, tôi hoảng hồn, lúng túng đưa cuốn tập dấu ra
           trong kiếng coi cái bản mặt mình nó ra sao . . .     sau lưng mà nói:
               AH . . . cũng được quá  chớ!                          - Ờ . . . Ờ . . . cuốn tập nháp đó mà . . .
               Tôi hài lòng, làm bộ lấy ra một cuốn tập rồi          Tôi chỉ ngừa con Loan thôi, nhưng quên mất
           ngồi thẳng lên, lấy giọng tự nhiên, hỏi Tấn:         là con Sương cũng ngồi kế bên tôi, nó còn nguy
               -  Em  vừa  mới  nhận  được  thư  của  anh,  báo   hiểm gấp mấy lần con Loan, nó lẹ như chớp đưa
           rằng anh còn đang trong thời gian huấn nhục . . .    tay dựt cuốn tập, mở trang bìa ra, đọc lớn lên:
           vậy sao mà hôm nay anh đã được về phép vậy hả             -  . . Nhật Ký Của Tôi . . . Chà . . . con nhỏ
           anh?                                                 Dũng My này cũng viết nhật ký nữa ta . . . để coi .
               - Em có biết không . . . anh bắt đầu viết thư    . .
           cho em ngay từ hôm đầu tiên nhập trường đó, chỉ           Tôi  cố  gắng  nhoài  người  theo  nó  để  dựt  lại
           tại  vì  trong  thời  gian  huấn  nhục,  lúc  nào  Huynh   cuốn tập, con Sương né khỏi bàn tay của tôi, nó lật
           trưởng cũng ở ngay bên cạnh minh, từ sáng sớm        lật mấy trang giấy thật lẹ, đằng hắng một tiếng rồi
           cho tới lúc đi ngủ, kể cả trong lúc ăn uống, thậm    đọc lên cho mọi nguòi nghe:
           chí khi đi ngủ cũng cũng phải tắt đèn đi ngủ cùng         - . . . Ngày Thứ Hai . . . anh đi rồi, buổi chiều
           một lượt, ai làm trái lệnh là bị phạt ngay lập tức,   ra bến Ninh Kiều đi dọc theo công viên nghe gió
           cho nên mỗi ngày anh chỉ có thể có vài phút riêng    thổi, chỉ có một mình . . . nhớ anh quá . . .
           tư để viết thư cho em  mà thôi, viết từ đầu khóa          - Chà . . . con nhỏ này viết nhật ký ... mùi quá
           cho  đến  gần  hết  thời  gian  huấn  nhục  mới  xong.   ta...
           Viết thư xong rồi, khi gởi đi anh mới biết là ban         Tôi mắc cở la lên nho nhỏ:
           Quân Thư của trường mỗi cuối tuần mới tới bưu             “Trả lại tao . . . đừng . . . đừng có đọc . . .”
           điện Thủ Đức gởi thư một lần, nên thơ anh gởi từ          Loan đưa tay ra nói với Sương:
           đầu tuần, cuối tuần mới được gởi đi, thư đi từ Thủ        “Đưa đây tao đọc tiếp cho . . .”
           Đức tới Cần Thơ cũng  mất vài  ngày nữa, vị  chi          Con Sương cười như nắc nẻ, vòng tay ra sau
           cũng  là  hơn  mười  ngày  thơ  mới  tới  tay  người   lưng  đưa  cho  Loan,  may  phước  tôi  dựt  lại  được
           nhận. Vì thế, khi em nhận được thơ của anh, cũng     cuốn tập, vội vàng cúi xuống bỏ vào trong cặp táp,

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 299
   294   295   296   297   298   299   300   301   302   303   304