Page 128 - index
P. 128
của đảng cộng sản không phải là quá khứ, không Thằng Hai đưa tách cà-phê sang vợ nó. Hai đứa
phải chỉ có trong quá khứ mà vẫn tiếp diễn đến nó chia nhau tách cà-phê. Vợ nó không biết uống
thời điểm hiện tại. Kẻ phạm tội vẫn chối bỏ tội cà-phê, nhưng từ khi thương nhau, em thích chia
phạm, tất nhiên tái phạm tội ác. với nó vị đắng với chồng. Vị đắng của cà-phê hôm
Trên bàn có tờ báo cũ; nó mượn để đọc, khi nay bổng dưng đắng hơn.
mới vào quán. Tờ Thời Báo, số báo đã ra từ hôm - Mình đi nghen em!
cuối tháng 9. Trang bìa hình màu tươi sáng rực rỡ, Thằng Hai nói với vợ. Hai đứa cùng rời quán
dành cho tin mừng với chú thích "Freedom at last ăn.
- VOICE Canada và 19 đồng bào tỵ nạn bị lãng Trời Đông. Trời vẫn lạnh.
quên ở Thái Lan gần 30 năm qua đặt chân lên bến Ngoài này, buổi sáng yên bình, dễ chịu hơn.
bờ Tự Do hôm Thứ Sáu 23/09 tại phi trường Mẹ Việt Nam ơi!
Toronto.". “Con biết bây giờ mẹ chờ tin con
Người tỵ nạn bên người thiện nguyện với nụ khi thấy mai đào nở vàng bên nương
cười trên môi, niềm vui trong ánh mắt! Có trẻ thơ Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về
còn bồng trên tay. Có người như chị Lê Thị Ba, sĩ nay én bay đầy trước ngõ
quan huấn luyện viên của trường Nữ Quân Nhân mà tin con vẫn xa ngàn xa”
thuở nào, là một phụ nữ trẻ trung khi vượt biển
năm 1989; nhưng nỗi nhục nhằn, gian truân trong Bùi Đức Tính
cuộc sống lưu lạc không tương lai đã sớm biến chị
thành một người cao niên gầy yếu!
Trang trong, qua bài Người Vẫn Cứu Người,
anh Nam Lộc có ghi lại: Tết Tha Hương
"lúc ngồi trên chuyến bay từ Los Angeles đến
Thái Lan qua ngã Hong Kong, tôi ngỡ ngàng khi
nhận ra gần nửa chỗ ngồi là người Việt Nam từ TẾT ơi đừng đến với tôi
Hoa Kỳ về thăm quê hương, ai cũng ngạc nhiên Đến chi thêm bận bồi hồi lòng ai
khi nhìn thấy tôi tưởng là bạn đồng hành và hỏi Quê nhà nâng rượu men say
thăm rối rít “làm sao mà ông dám về VN”? Tôi Quê người chẳng thấy cùng ai giải sầu
nói đùa “đoán trước chuyện gì sẽ xẩy ra cho nên Đông về BẮC MỸ trắng mầu
tôi chỉ mua vé một chiều”! Tuyết rơi băng giá giọt sầu tái tê
Hình ảnh trên làm tôi chợt nhớ đến một câu hát Quê nhà chào đón xuân về
của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng trong nhạc phẩm Đào mai đua nở làng quê đợi chờ
“Kinh Khổ”: “Người về một ngày một đông hơn, Nhớ mâm ngũ quả bàn thờ
người đi càng lúc càng thưa dần”! Cặp dưa liễng đỏ đón chờ chúa xuân
Người về một ngày một đông hơn! Lân chào pháo đỏ rượu mừng
Trong những người về, chắc có người cũng đã Xin xăm , bói quẻ tưng bừng hát ca
từng phải thì thầm bàn chuyện "chôn dầu vượt Lì xì bao đỏ ông bà
biển"! Chúc cho con cháu món quà vui chơi
Bây giờ, câu chuyện về ăn Tết qua lại, oang TẾT nầy ngồi ngẫm chuyện đời
oang, rộn rã, nghe vui như ngày đã Tết! Nhìn qua song cửa lệ rơi lưng chừng
Người ta hớn hở bàn nói, từ các chiến tích lòn Hướng về xứ BẠC ngập ngừng
lót tờ đô-la nơi cửa quan cộng sản ở phi trường Bà con cô bác xin đừng quên tôi
đến những kinh nghiệm ăn chơi. Họ dặn dò nhau Người con xa xứ lâu rồi
đừng mang nữ trang thật, cùng những cách cất dấu Nhưng chung giòng máu của người BẠC LIÊU
tiền bạc....
- Em uống thêm cà-phê. Trịnh Quang Chiếu
128
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX