Page 133 - index
P. 133

Vào những tháng cuối năm 1987, ông Sơn bị              Những  tiếng  cười  vang,  "được"  tù  chung
           bệnh nặng, thường ho ra máu, đồng thời ngày nào        thân
           cũng  ra  máu  tươi  lúc  đại  tiện,  đầy  gần  nửa  bô     Vào khoảng cuối tháng 10/1989 cho đến gần
           nhựa.  Ông  ta  đã  báo  cáo  nhiều  lần  nhưng  trại   Tết, (tôi ở tù gần 9 năm rồi), có nhiều đêm tôi nghe
           không có đủ thuốc men để cấp và cũng không cho         có  nhiều  tiếng  chân  chạy  và  tiếng  mở  cửa  sắt
           đi bệnh viện. Vào dịp Tết, bệnh ông ta ngày càng       buồng giam khắp các khu trại. Tôi nghĩ chắc có
           nặng, tôi bàn với ông ta là sáng hôm sau đừng đổ       nhiều "lính mới" ở  đâu chuyển về. Nhiều ngày
           bô vào thùng, cứ để đấy, tôi sẽ có cách. Sáng ra,      sau, người bạn tù "tự giác" (tù hình sự sắp mãn
           lúc được mở cửa xà lim để chạy ra lấy cơm và đổ        án) đi quét dọn vệ sinh, lén cho tôi biết có mấy
           bô vào thùng vệ sinh lớn ngoài cửa, tôi giả vờ vô      chục người bị giải từ Lào về, toàn là kháng chiến
           ý vấp chân làm đổ cái bô nhựa của ông ta, máu          quân hải ngoại. Tôi không biết thuộc tổ chức nào.
           chảy ra đầy đường đi. Tên cán bộ quản giáo hoảng       Dãy khu D có giam mấy người, còn phần đông là
           hốt nhảy tránh và la lên :                             giam ở khu A. Mấy ngày sau, lợi dụng đêm khuya
             - Gì đấy, máu đâu lắm thế ?.                         lúc vắng bóng cán bộ an ninh tuần tra, tôi giả vờ
             Tôi thản nhiên nói :                                 tằng hắng và ho, cùng lén huýt sáo mật mã của tổ
             - Báo cáo cán bộ, máu của ông bạn tù, bệnh           chức Phục Quốc anh em chúng tôi nhưng không
           nặng lắm.                                              có tiếng huýt sáo trả lời. Tôi lại lén hát vài câu bài
             Nhưng  cũng  chẳng  được  cấp  thuốc  men  gì.       Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa để làm mật hiệu bắt
           Một đêm gần Tết, ông ta thức tôi dậy và phều phào      liên lạc xem sao. Có tiếng ai huýt sáo trả lời, cũng
           nói không ra hơi :                                     theo điệu nhạc Quốc Ca "Này công dân ơi…". Một
             - Người ta chỉ mong cho mình chết. Chú cố            thời gian sau, chẳng biết vì sao anh em này, cùng
           gắng sống. Anh chết là thoát nợ, chẳng biết nợ gì      khu xà lim của tôi, lại biết được tin tôi bị giam ở
           đây. Có lẽ là định mệnh. Chú có biết bây giờ anh       đây,  có  nhiều  tiếng  la  lên  vội  vàng  giữa  đêm
           thèm cái gì nhất không ? Tôi đau xót hỏi :             khuya rồi im bặt, vì sợ cán bộ bắt gặp, liên lụy cho
             - Anh thèm gì ? Ở trong tù này thì mình thèm         nhau.
           đủ thứ mà.                                               - Ông Thầy ơi, Papa ơi, biết rồi, biết rồi !.
             Ông ta im lặng một lúc, có lẽ để thở rồi nói :         Bây giờ nhớ viết lại tổng quát như vậy, bạn đọc
              - Anh thèm ngọt quá. Phải chi có một muỗng          có thễ nghĩ là dễ dàng thông tin, nhưng hoàn cảnh
           đường  để  ngậm  trong  miệng  trước  khi  chết  thì   tù của chúng tôi - từ hải ngoại về bị bắt giam - đôi
           sướng quá !.                                           khi chỉ một vài chữ, vài tiếng lóng, một câu ngắn,
             (*Bản thân tôi suốt hơn 10 năm trong tù cũng         muốn lén tin cho nhau cũng phải mất mấy đêm
           không bao giờ có một muỗng đường).                     khuya lúc không có bọn cán bộ đi tuần tra. Chúng
             Tôi chợt thấy cuống họng mình khô nghẹn, rồi         tôi bị kết tội là "ngụy phản động từ nước ngoài
           nước  miếng  bỗng  trào  ra  đầy  miệng.  Tôi  cũng    về", chứ không phải như anh em khác bị giam cầm
           đang thèm đường quá. Cơ thể thiếu chất ngọt từ         trong các trại tù gọi là "học tập cải tạo" sau ngày
           lâu rồi, mỗi lần nghĩ đến đường là nước miếng          30.4.1975, còn được chút không khí sống tập thể,
           chảy ra. Có nhiều đêm tôi nằm mơ thấy mình chết,       đi lao động, nói chuyện với nhau, được gia đình
           xác trôi nổi bồng bềnh trên một dòng sông đầy          thăm nuôi tiếp tế, ngoại trừ những người thuộc
           nước đường ngọt quánh. Nước đường màu vàng             "diện nguy hiểm" đã bị biệt giam.
           óng ả dưới ánh trăng. Đường phèn, đường phổi,            Khoảng gần Tết, suốt ba ngày liên tiếp, lúc mờ
           đường thốt nốt, mạch nha, cuồn cuộn chảy quanh         sáng và lúc đêm khuya, tôi nghe có tiếng khóa cửa
           xác  tôi.  Sáng  hôm  sau,  ông  bạn  già  của  tôi  bị   sắt các buồng giam và nhiều tiếng cán bộ quản
           chuyển đi khu khác. Tôi nghe nói ở buồng giam          giáo. Mấy hôm sau, tôi hỏi dò tên tù "tự giác" và
           A-1 và đã qua đời. Bị tù hơn 12 năm, trên 72 tuổi,     được biết một số anh em ở khu D và khu A đã bị
           Tiến Sĩ Luật Khoa, không có án và khi chết trong       đưa ra tòa để kết án phản động. Một đêm, có lẽ
           tù, giây phút cuối chỉ mơ ước có được một muỗng        vào khoảng gần sáng, có tiếng gà gáy ở xóm bên
           đường để ngậm, nhưng làm sao có được ?!.




                                                                                                               133

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138