Page 134 - index
P. 134
kia tường vọng lại, trại tù vắng lặng, tôi nghe có Cháu đứng lại, nhìn tôi, rồi bỏ đi không nói gì
tiếng gọi nhau và nhiều tiếng cười vang. cả. Tôi ngậm ngùi nhìn theo. Rồi từ đấy lại không
- Ông Thầy ơi, bọn này sắp bị chuyển đi rồi. còn thấy cháu nữa. Đến Tết năm 1990, tôi ở tù gần
Được tù chung thân rồi !. 10 năm, một buổi chiều tôi lại vui mừng thấy một
Lại tiếp thêm nhiều tiếng cười vang khác, rồi cô gái khoảng 15 tuổi đi qua buồng giam của tôi.
im bặt từ đấy. Đấy là bé gái tôi gặp lần đầu lúc khoảng 5 tuổi,
Tôi không được biết thêm tin gì nữa kể từ hôm nhờ tôi xếp giấy con cá, bây giờ đã thành một
ấy. Nhưng, những giọng cười vang ngạo nghễ thiếu nữ nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi mừng quá,
giữa đêm khuya vắng trong tù, mãi cho đến nay, quên mất kỷ luật trại tù, la to lên :
vẫn thêm hành trang đấu tranh cho tôi mỗi khi tôi - Bé ơi, còn nhớ ông không ?
cảm thấy cô đơn giữa chợ đời. Anh em đã tận hiến Cô gái quay nhìn tôi rồi thản nhiên bước đến
cuộc đời Phục Quốc và đã "được" tù chung thân gần cửa gió buồng giam, trừng mắt nhìn tôi,
rồi. Lòng tôi vừa hãnh diện vừa xót xa, có lẽ chỉ nghiêm mặt nói :
có những người cùng chung cảnh ngộ mới cảm - Ai là bé của anh ? Câm mẹ cái mồm lại, đồ
thông được nỗi niềm này. ngụy quân ngụy quyền.
Câm mẹ cái mồm lại, ngụy quân ngụy Rồi bỏ đi. Tôi sửng sờ trước sự phủ phàng đó.
quyền! Suốt đêm tôi thao thức, lại nghĩ đến thân phận tù
Năm đầu tiên bị giam tại trại tù Thanh Liệt đày, nghĩ đến chính sách giáo dục nhồi sọ của một
(1981), sau khi bị chuyển từ Paksé (Lào) về Hà chế độ chuyên dùng bạo lực và sự gian dối để cai
Nội, thỉnh thoảng vào buổi chiều tôi nhìn qua trị con người. Từ một bé gái 5 tuổi ngây thơ mỉm
khung cửa gió xà lim thấy có một bé gái thơ thẩn cười gọi tôi bằng "ông" và nhờ xếp giấy làm con
qua lại, chơi một mình. Trông bé thật dễ thương, cá để chơi, đến 10 tuổi thì im lặng không nói với
có lẽ khoảng 4-5 tuổi, tôi đoán là con của cán bộ tôi một lời, lúc lên 15 tuổi thì gọi tôi là "anh" và
quản giáo nào đó trong trại tù. Tôi nhìn bé mà nhớ mắng tôi là "ngụy quân ngụy quyền, câm mồm
thương con tôi ở Úc, lúc tôi từ giã gia đình lên lại". Có lẽ cô gái này, cũng như toàn thế hệ trẻ
đường kháng chiến Phục Quốc thì cháu mới có 2 dưới chế độ cộng sản, "đoàn thiếu nhi khăn quàng
tuổi. Lòng tôi nao nao xúc động, biết bao giờ gặp đỏ hồ chí minh", cũng không hiểu nghĩa "ngụy
lại gia đình ?. Có một hôm, cháu gái đến cạnh cửa quân ngụy quyền" là gì, chỉ biết lặp lại như máy.
buồng giam của tôi, nhìn tôi mỉm cười. Tôi vẫy Tôi nhớ lại bản trường ca tôi đã sáng tác, có những
tay chào cháu với tất cả lòng thương. Đột nhiên câu khi nằm thầm đọc lại trong xà lim tăm tối cô
cháu hỏi : đơn mà lòng xót đau, nghĩ đến tương lai đen tối
- Ông có biết làm con cá bằng giấy không ? của cả Dân Tộc:
Tôi nghĩ là cháu muốn nói xếp giấy, nên trả lời:
- Có. Tôi sẽ về
Cháu lại mỉm cười rồi bỏ chạy đi. Một lúc sau, Để cho em trái tim không bằng thép
có một cán bộ đến mở cửa buồng giam, đưa cho Mà bằng máu Con Người.
tôi mấy tờ giấy báo, bảo tôi xếp giấy đồ chơi cho Trái tim em sẽ biết nở nụ cười tươi
trẻ em, rồi ngồi đợi, không nói thêm gì nữa. Tôi Vì không nung bằng lò sản xuất.
xếp vội hình một con cá, một chiếc máy bay và Tôi sẽ đưa em ra khỏi công trường u uất
một chiếc tàu thủy, lại nghĩ đến con tôi. Xong rồi, Cho em làm Người, biết quý thịt xương,
anh ta lấy đi, không nói một lời. Mấy hôm sau, tôi Biết cười vui, biết cả Tình Thương
lại thấy cháu gái chạy chơi, trên tay cầm chiếc Để em không còn làm Máy !!! …
máy bay bằng giấy, tôi nhìn theo, xúc động. Từ …..
đó, tôi không còn thấy cháu nữa. Khoảng 5 năm
sau, tôi lại thấy cháu đi học về, lớn lắm rồi, có lẽ Ta biết tình Em
đã lên 10 tuổi. Tôi mừng quá, gọi cháu : Sống trong đáy ngục trần gian với những trận
- Bé ơi, lâu lắm không gặp, lớn quá rồi !. đòn thù tra tấn, tù không có án, bặt tin vợ con, anh
134
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX