Page 138 - index
P. 138

đơn vị Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, đã biến            người lính mới về nhận đơn vị tại Tiểu Khu Kiến
           vùng  đất  hiền  lành  nầy  thành  nơi  hội  ngộ  của   Tường còn bở ngỡ với vùng đất lạ trong mùa nước
           những chàng trai thời ly loạn. Là con gái mới lớn      nổi.
           nơi tỉnh nhỏ, làm nghề may vá, sửa đồ trận cho           Trong một sự gặp gỡ tình cờ, chúng tôi quen
           lính, ít nhiều gì tôi cũng tiếp xúc với họ, những      nhau khi thì sửa bộ đồ, khi thì may vài phù hiệu.
           người lính dễ thương và dễ ghét. Nhất là nhà tôi       Đời lính rày đây mai đó. Thỉnh thoảng anh ghé lại
           lại có một vài bàn bi-da cho họ giãi trí. Thôi thì     thăm tôi. Tôi mến anh qua nét phong trần, sương
           những câu chuyện vui buồn đời lính và hình như         gió của người lính. Tôi thương anh qua tính tình
           cả những mùi khói súng quanh quẩn đâu đây, đã          hiền lành, giỏi tài hùng biện, nhất là gương mặt
           xáo trộn và phủ lên cuộc sống bình yên, những mơ       còn vương nét thư sinh, chưa có kinh nghiệm sống
           mộng viễn vông trong một tâm hồn của cô gái vừa        vùng sông nước. Anh đã để ý và thương tôi bởi vì
           mới lớn.                                               tôi là cô gái quê mùa chân chất.
             Từng ngày tháng trôi qua, là thân con gái, tôi         Như vậy đó, hai đứa thương nhau và tiến tới
           vẩn tưởng rằng mình đứng bên ngoài vòng cuộc           hôn nhân chưa đầy 5 tháng. Một đám cưới đơn sơ
           chiến. Có những lúc nhìn thấy những người lính         được tổ chức. Cha Mẹ và Cô Bác của anh từ Thủ
           trận  trở  về,  sao  mà  oai  hùng,  lẫm  liệt.  Thỉnh   Đức lên tham dự cùng gia đình hàng xóm của tôi
           thoảng, nhìn thấy những người thương phế binh          trong buổi tiệc cưới nho nhỏ. Tôi mặc áo cô dâu
           di  chuyển  trên  đường  phố  một  cách  khó  nhọc,    chờ mãi không thấy anh về. Gia đình cũng phải
           lòng mình bổng dưng quặn đau, ruột thắt. Chính         làm lễ đãi khách. Khi tan tiệc, mọi người ra về với
           họ  đã  hy  sinh  một  phần  thân  thể  của  mình  để   lời ái ngại: “không biết nầy là đám cưới hay đám
           người dân được sống an lành nơi hậu tuyến. Hoặc        ma đây.” Vì anh vẫn còn nơi tiền đồn biên giới.
           giã, nhìn thấy những người bạn gái trạc tuổi mình,     Ruột gan tôi như lửa đốt, nước mắt chực muốn
           đầu quấn khăn sô, tay bồng cháu bé đi về hướng         tuôn trào…..Họ hàng bên nhà trai cáo từ vì đường
           bộ  chỉ  huy  quân  sự  Tiểu  Khu,  bổng  dưng  mắt    xa, chỉ còn cha mẹ chú rể ở lại ngóng tin con.
           mình thấy cay cay, hai dòng lệ chảy dài trên má.       Bổng nhiên, lúc đó trước cửa nhà có chiếc xe đò
           Đôi lúc mình tự nhủ thầm: mắc mớ gì mình phải          ngừng  lại.  Từ  trên  xe,  một  người  nhảy  xuống,
           thương  vay,  khóc  mướn.  Cuộc  đời  chỉ  có  mấy     quần áo giày vớ còn dính bùn phèn ướt tới đầu
           chử: hy sinh và chấp nhận mà thôi.                     gối, trên người còn mang súng đạn, đầu đội nón
                                                                  sắt đi thẳng vào nhà. Từ bên trong, tôi chạy vụt ra
             Trai khôn tìm gái chợ Đông                           lao tới ôm anh mà nước mắt chảy dài, khóc tất tửi,
             Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân.                nghẹn ngào trong sự vui mừng của người thân và
                                                                  gia đình.
             Câu ca dao của người  xưa để  lại,  hay tại  vì        Chúng tôi chỉ sống trọn vẹn với nhau chỉ một
           mình sống bằng cái nghề may vá, mỗi ngày tiếp          thời gian ngắn, mặc dù anh có một tuần nghỉ phép
           xúc với lính thành ra mình có cảm tình với họ. Dù      cưới vợ. Vì nơi đóng quân xa, đường đi hiểm trở,
           vậy thời gian trôi đi, tim mình vẫn chưa một lần       nên ngày nào anh cũng liên lạc với Tiểu Khu để
           rung động trước những màu áo hoa rừng hay trây         biết có chuyến tiếp tế mở đường cho anh đi theo
           di phèn chua nữa ống. Không phải mình quá kén          để  trở  về  đơn  vị.  Ba  ngày  sau  khi  cưới.  Trên
           chọn. Thực sự mình cũng mong ước một ngày nào          đường tiển anh, tôi nói với anh: hai đứa mình làm
           đó có một vị Hoàng Tử đến gõ cửa trái tim mình         đám cưới không có một tấm hình kỷ niệm, thôi
           như trong chuyện cổ tích, thực tế hơn dù quan hay      tiện trên đường đi ghé qua chợ, mình ghé tiệm
           lính mình cũng sẳn sàng chấp nhận, miễn sao họ         chụp hình “Nam Phương” chụp một tấm làm kỷ
           đến với mình bằng trái tim chân thành, đừng gian       niệm nha anh.
           dối, ngụy biện: lính- mà- em.                            Tôi chấp nhận làm vợ người lính đơn giản như
             Lúc bấy giờ đã có những người tứ xứ về đây           thế, biết thế nào là sự chờ đợi của người Chinh
           làm việc. Từ công chức hành chánh, giáo chức,          Phụ. Chấp nhận tất cả, vì tôi thương anh, thương
           lính  tráng  hội  tụ  nơi  nầy.  Cũng  như  anh,  một   màu áo LÍnh.




                                                                                                               138

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143