Page 141 - index
P. 141
VỢ LÍNH
Nguyễn Thị Thêm
Tôi quen biết chàng khi anh ấy đã là lính. Cái nhiệm vụ làm dâu và làm mẹ. Do đó cái ao ước và
lon Chuẩn úy chẳng là cái thá gì với tôi, một người hoài bảo của bà là có người thừa tự. Tôi cô gái
con gái đầy nam tính. Tiếng nói miền Trung lơ lớ miền Nam tánh tình bộc trực, lại là một nữ hướng
khó nghe, mặt chẳng đẹp trai và nhìn qua là biết đạo hội họp, đi cắm trại liên miên, không nằm
chẳng phải con nhà giàu. Mấy cái đó và cả con trong danh sách những người bà lựa chọn. Thế
người đó đáng lý ra chẳng dính dáng gì với tôi. nhưng khi cậu con trai đã quyết thì bà phải bằng
Thế nhưng, trời bất dung gian cái tên Chuẩn uý lòng. Vì trong thời buổi chiến tranh, người lính
người Huế đó không biết bằng cách nào lại có thể không thể biết trước ngày nào bỏ thây ngoài trận
xin vào dạy giờ ở cái trường Trung học tư tôi đang chiến. Và thế mẹ chồng tôi đã bỏ cái làng quê
dạy. Tôi thì phớt tỉnh Ăng lê, tới giờ dạy, hết giờ chôn nhau cắt rốn vào miền Nam để cưới vợ cho
về không chuyện trò tào lao với người khác phái. con, hầu mong tìm một mống cháu nội sau này.
Cái nhược của tôi bây giờ tôi mới biết là ở chỗ Thế nhưng sau 3 năm cưới nhau tôi vẫn trơ trơ
này. Thế là cứ tới giờ tôi đang dạy thì hắn lại sai cho mẹ chồng tôi ngày đêm không yên giấc. Tôi
học trò sang mượn khăn lau bảng, mà dạy toán thì biết trong tận cùng bà buồn lắm. Đôi khi bà nhìn
lau bảng thường xuyên. Lại qua mượn phấn, hết tôi với đôi mắt thiếu tin tưởng. Câu “Cây độc
phấn thường xuyên. Hết giờ lại tới chào và xin lỗi. không trái, gái độc không con” mà một lần tôi tình
Ngày khác lỗi vẫn hoàn lỗi, lại mượn phấn, mượn cờ nghe từ miệng bà khiến tôi buồn không ít. Thế
khăn. nhưng là lính, vợ chồng không gần gũi nhau, làm
Từ đó tôi ghét hắn. Mấy đứa học trò cũng biết sao có con được. Thế là bà bỏ Biên Hoà theo con
tôi không thích hắn. Thế là tôi bảo học trò để sẳn trai ra Đà Nẵng và tuyên bố sắp đặt chỗ ở để tôi
một mớ phấn trong cái hộp và một cái khăn lau phải thuyên chuyển theo chồng. Kỳ nghỉ tết năm
bảng. Học trò hắn qua mượn, tôi đưa luôn hộp và 73, sau buổi họp cuối cùng, tôi đón xe đi Sài Gòn
nói hãy giử lấy tôi tặng luôn, khỏi trả. Hắn tìm tôi và lên chuyến bay đi Đà Nẵng thăm chồng. Đến
xin lỗi và xin chở tôi về sau giờ dạy. Tôi từ chối, đón tôi không phải mẹ chồng mà là người lính tùy
mặt lạnh như tiền đi thẳng. Buổi chiều, hắn tìm tới tùng của anh. Thế là chiều hôm đó tôi có mặt ở
nhà để xin lỗi. Hôm sau không giờ dạy, hắn lại tới nơi đóng quân của anh. Một ngọn đồi cao của
nhà mượn sách và ngồi lì nói chuyện không đâu vùng núi Quế Sơn thuộc tỉnh Quảng Nam. Đây là
ra đâu. Cứ hể có dịp là hắn tới nhà tôi ngồi đồng, lần đầu tiên tôi chính thức sống đời vợ lính nơi
hắn nói đủ thứ chuyện bằng âm hưởng miền Trung tiền đồn.
nặng trình trịch. Một thời gian sau, tôi nghe miết Chúng tôi trú ngụ trong căn hầm chỉ huy đầy
rồi quen cái giọng khó nghe. Không tới trả sách súng đạn và trang bị truyền tin. Tôi đang đan dang
thì lại thấy thiếu vắng một cái gì không phải là dở một tấm khăn trải bàn. Thế là tôi phải hoàn tất
sách. Cái chiến thuật “mưa lâu thấm đất”, “Nói gấp tấm khăn đó để làm chiếc màn cách ly. Cuộc
hay không bằng ngồi dai” đã khiến tôi phải lên xe sống vợ chồng trong đồn lính thì có nhiều chuyện
hoa về nhà hắn và làm vợ hắn cho tới bây giờ. không thể cười mà cũng không thể khóc của một
Ông xã tôi là con trai một trong một gia đình cô giáo kín đáo, nghiêm nghị với cuộc sống xô bồ
hiếm hoi con trai. Cha chồng tôi là con trai một và lính tráng ở đây. Tôi chỉ biết những ngày ở đó tôi
đã mất sớm khi mẹ chồng tôi mới hơn 30 tuổi. Một thương lính hơn, tôi thông cảm nỗi cô đơn của
nách 3 đứa con côi và cha mẹ chồng già yếu, mẹ chồng hơn và nhất là thật sự biết lo sợ cho chồng
chồng tôi đã ở vậy một nắng hai sương làm tròn trong cuộc sống mà nơi đâu cũng có tai mắt của
141
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX