Page 146 - index
P. 146

Đã hơn một tháng nay, chồng tôi không về nhà,          Vào tới trong bếp, thấy một đống đồ ăn nào là
           anh phải hết ứng chiến, đến trực trại, rồi cấm quân    jambon, saucisse, khoai tây, cà chua, cá hôp, thịt
           100%.  Sau một đêm kinh hoàng vì trận pháo kích,       hộp để đầy trên bàn. Anh bảo:
           tôi vẫn không quên lo cho chồng, không biết bây          - Chiều hôm qua, anh ra phố đứng nhìn cái nhà
           giờ anh ở đâu? Sáng ra, khi vừa dứt những đợt          cao tầng ở gần đấy, thấy trực thăng đậu xuống vớt
           pháo kích, tôi vội gửi con cho Bố và các em trông      người di tản, anh cũng đã định nhào vào vì lúc này
           dùm, rồi đạp xe lên sở của anh trên đường Hồng         đâu có ai cản ai, nhưng nghĩ đến em và các con,
           Thập Tự để tìm chồng. Tới nơi, tôi nhìn vào trại       anh lại thôi. Rồi thấy thiên hạ lấy thực phẩm ở
           vắng hoe, thấp thoáng thấy bóng mấy tên bộ đôi,        Long Bình đi ngang, anh hỏi mua, họ bán thế là
           tôi biết chồng tôi không còn trong đó, nhưng anh       anh mua chất đầy một tủ lạnh nhà chị Ái. Sáng
           đi đâu. Lo lắng, tôi đạp xe vòng quanh ra gần tới      nay sau khi giao lại nhà cho cô em chồng của chị,
           xa lộ. Dọc đường thấy nhiều quân phục, giầy, mũ        anh  mang  tất  cả  về  cho  các  con.  Em  đói  bụng
           vất đầy trên đường. Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi      không vào ăn đi.
           đã trào nước mắt và nghe nhói đau trong lòng. Đi         - Bố, các em và các con đã ăn rồi, chỉ còn anh
           một quãng, tôi lại thấy rất đông người dân, khuân      chờ em thôi.
           khuân vác vác những bao gì đó, hỏi ra thì được           Thật ra, tôi rất đói, nhưng ăn làm sao được khi
           biết họ vừa vào lấy những đồ ăn trong  kho dự trữ      mà sự lo lắng đang ngập tràn trong lòng. Nhìn đến
           thực phẩm của quân đội Mỹ ở Long Bình. Không           đống đồ ăn ê hề mà chúng tôi không ai có thể nuốt
           tìm thấy anh, tôi quay về trong lo âu: “ Anh ở đâu?    trôi.  Chồng  nhìn  vợ,  vợ  nhìn  chồng,  nghĩ  đến
           Có  bao  giờ  anh  vào  trong  phi  trường  TSN        những ngày sắp tới, tương lai ra sao, không ai có
           không?”                                                thể biết được cuộc đời sẽ trôi về đâu? Sự lo lắng,
             Vừa bước chân về, đã thấy anh đứng đón ở cửa         buồn rầu như cô đọng quanh nhà. Đến trưa thì cả
           với cặp mắt đỏ hoe, chưa kịp mừng, anh đã ôm vai       nhà tôi nghe được ông Dương Văn Mình đọc bản
           tôi kéo vội vào nhà:                                   đầu hàng trên đài phát thanh và kêu gọi anh em
             - Em đi đâu về vậy, hoàn cảnh như thế này còn        binh sĩ VNCH buông súng. Tôi thấy anh ôm mặt
           bỏ các con ở nhà mà đi, em biết anh lo cho em lắm      bật khóc: “Hết rồi, hết thật rồi Hạnh ơi”. Rồi anh
           không?                                                 gục đầu trên vai tôi Nước mắt tôi cũng ràn rụa trên
             - Em biết, nhưng cả tháng trời chẳng thấy bóng       má, không biết nói gì bây gìờ, tôi ôm anh trong
           dáng anh đâu, đã vậy đêm hôm qua pháo kích suốt        tay mình và vỗ nhẹ nhẹ trên lưng anh. Nhìn sang
           đêm, em lo cho anh nên mới đi lên sở anh để tìm.       Bố tôi, cặp mắt cụ cũng đỏ hoe, cụ đứng lên đi vào
           Mà mấy hôm nay anh ở đâu, sao không về nhà?            phòng trong, dáng đi buồn nản như người thất trí,
             - Mấy hôm trước thì vẫn bị cấm quân không về         tôi nghe cụ lẩm bẩm: “Tương lai lũ trẻ rồi sẽ ra
           được. Em có nhớ cái nhà của anh chị Phát ở gần         sao đây?” Ngoài đường thỉnh thoảng vang lên vài
           sở anh không? Trước hôm lên máy bay di tản theo        phát súng rời rạc của đám theo đóm ăn tàn mà
           cơ quan của anh Phát, chị ấy đã đưa anh chìa khóa      chúng tôi gọi bọn chúng là nhửng kẻ ba mươi, đeo
           và  giấy  tờ  nhà  để  nhờ  anh  đưa  lại  cho  cô  em   băng đỏ, đang dịệu võ dương oai trên những chiếc
           chồng.  Mấy  hôm  nay  Saigon  hỗn  loạn,  biết  sẽ    xe jeep nhà binh của quân đội VNCH đã bỏ lại,
           chẳng còn gì khi Mỹ đã bỏ rơi mình, anh buồn quá       chạy rong trên phố với cây cờ giải phóng miền
           nên đến nằm dài ở đó.  Không có quần áo civil,         Nam cắm trên xe, la hét như một lũ điên.Ôi, chán
           anh phải lấy quần áo của anh Phát mặc đỡ, thay         chường làm sao?
           cho bộ treillis của anh, em không thấy nó ngắn           Mới đầu ở quận Tân Bình nơi chúng tôi cư ngụ,
           ngủn à. Đêm qua nghe pháo kích vào TSN, anh cả         bọn lính bô đội đã tịch thu gạo của một số nhà
           đêm không ngủ, sáng nay chạy vội về thấy cả nhà        buôn, cấp phát cho dân chúng trong phường để mị
           không sao, anh đã yên tâm, nhưng hỏi đến em,           dân. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, khi các sĩ
           không thấy em đâu làm anh lo lắng vô cùng.             quan quân lực VNCH  bị đánh lừa đi tù với mỹ
                                                                  danh  “học  tập  cải  tạo”,  nhưng  thực  chất  là  tù
                                                                  không có ngày về, thì bộ mặt tàn ác của CS đã dần




                                                                                                               146

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151