Page 145 - index
P. 145
BAO GIỜ CHO TÔI QUÊN
Ngày ba mươi, tháng tư, năm một ngàn chín Tiếng đạn pháo cứ rít trên mái nhà, sau đó là
trăm bảy mươi lăm, vâng, đó là một ngày tháng tiếng nổ ầm ầm, tiếng nổ rất gần và chúng tôi dù
xa xưa mà mỗi khi nhắc đến, nhớ lại là như thấy không nói nhưng mọi người cùng hiểu rằng còn
có nỗi xót xa nào đó làm nghèn nghẹn con tim, nghe tiếng đạn rít tức là hỏa tiễn đã bay qua nhà,
một niềm đau làm rưng rưng bờ mắt và một sự tiếc mình đã được an toàn. Ngồi trong góc nhà, nhìn
nuối vô bờ về một nơi chốn thân yêu ngày nào, qua cửa sổ, những lằn lửa đạn, đan kín bầu trời và
giờ đã xa vời vợi: Saigon, Việt Nam. hướng về phía phi trường, gần sáng đạn mới ngớt
Tôi không bao giờ quên vào những ngày cuối dần. Những năm tháng trước đó, mỗi khi Việt
cùng của tháng tư, năm 75 ấy. Trước khi miền cộng pháo kích vào thành phố, sau quả đạn pháo
Nam hoàn toàn sụp đổ, người dân Saigon đã sống đầu tiên là chúng tôi đã nghe tiếng máy bay quan
trong nỗi lo sợ, rối loạn, kinh hoàng, chưa từng sát ầm ì trên bầu trời, rồi hỏa châu sáng rực, soi rõ
có. Từ ba giờ chiều ngày 29/4, Cộng sản đả pháo Saigon ban đêm, đồng thời đạn pháo kích cũng
kích những quả đạn pháo 130 ly và hỏa tiễn 122 không còn. Người dân Saigon đã yên tâm đi vào
ly không khoan nhượng vào những khu vực đông giấc ngủ trong sự bảo vệ của các chiến sĩ không
dân cư của Saigon, nhất là vào 4 giờ đêm ngày quân VNCH. Nhưng đêm nay, Saigon đã không
29/4, thì CS huy động mọi phương tiện, mọi hỏa còn được sự bảo vệ của các anh nữa, nên Tân Sơn
lực để hỏa tiển, đạn pháo đã bay rợp trời vào Nhất cũng như nhiều nơi vùng dân cư lân cận, đã
Saigon và đặc biệt là vào phi trường Tân Sơn tan hoang trong cơn mưa hỏa tiễn của Việt Cộng,
Nhất. Chúng bắn mà không cần biết những quả mà người chết thì không thể đếm được.
pháo đó rơi về đâu, nên đã gây ra không biết là Sáng ngày 30/4, chúng tôi và những người dân
bao nhiêu thương vong cho những người dân vô quanh vùng đã bắt gặp những khuôn mặt thất thần
tội. Gia đình chúng tôi ở trong cư xá, đối diện với của những người di tản chạy ra từ phi trường Tân
cổng chính của bộ Tổng Tham Mưu, trên đường Sơn Nhất, như vừa từ cõi chết trở về. Những
Cách mạng 1 tháng 11, rất gần với phi trường. khuôn mặt này, những giọng nói này không bao
Suốt đêm đó chúng tôi không thể ngủ được, Bố tôi giờ tôi có thể quên:
cùng các em và ba mẹ con tôi cùng xúm xít ngồi - Trời ơi, ghê quá, chết nhiều quá. Máu me
trong một góc nhà, vừa sợ, vừa lo. Tiếng đạn nổ khắp nơi, thịt xương vương vãi. Sợ quá, trời ơi, sợ
rất gần, hai đứa con tôi dù nằm trong lòng mẹ mà quá.
vẫn cứ run lên và khóc vì sợ: Cùng với những khuôn mặt thất thần đó, chúng
- Mẹ ơi, con sợ quá. tôi cũng đã gặp được trên đường phố, từng tốp,
Tôi ôm chặt hai con vào lòng mà nước mắt từng tốp, những đoàn quân nhếch nhác, ốm đói,
cũng ràn rụa: mặt mày ngơ ngáo của một lũ mán về đồng bằng.
- Đừng sợ, có mẹ đây. Không sao đâu, mẹ ôm Những ánh mắt như ngỡ ngàng trước sự phồn vinh
con nè, con đừng sợ, có ông và các cô, các chú ở của thành phố Saigon, nơi đã mang một danh
đây nữa, không sao đâu con. xưng đẹp đẽ, một niềm hãnh diện của Việt Nam
Tuy miệng dỗ dành con nhưng thật sự trong Cộng Hòa: Hòn Ngọc Viễn Đông.Những tên Việt
lòng tôi cũng đang run lên, nghĩ thương con lại Cộng như thế đó mà lần đầu tiên trong đời tôi đã
nhớ đến chồng, giờ này anh đang ở đâu, tôi lo cho thật sự được nhìn họ bằng xương bằng thịt, không
anh quá, phải chi lúc này có anh bên cạnh thì mẹ phải nhìn qua báo chí hay truyền hình. Họ cũng là
con tôi cũng không phải sợ, không phải lo nhiều con người Việt Nam, có khác gì chúng tôi đâu, tại
như thế này. sao tâm địa họ lại tàn ác, lại dã man như loài thú
dữ?
145
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX