Page 143 - index
P. 143
Như vậy thì làm vợ lính vui hay buồn, sướng của chồng tôi. Người lính của tôi đã thật sự thất
hay khổ? Thưa các anh, người vợ lính chịu mọi trận thảm thương.
thiệt thòi. Có chồng mà cũng như không trong Khi được sang Mỹ đinh cư, mẹ chồng tôi mang
suốt thời kỳ chinh chiến cũng như hoà bình. nhiều bệnh tật. Chồng tôi vui buồn, khoẻ mạnh
Những ngày tù tội đã đành không thể trách ai. Các hay suy nhược theo căn bệnh của mẹ chồng tôi.
anh trong bốn bức vách lao tù, số phận ai cũng Anh có cảm giác mình phải làm cái gì trả hiếu cho
như ai. Nhưng người vợ lính ở nhà cái vòng đai mẹ mà bất lực. Ngày mẹ chồng tôi mất, chồng tôi
rộng hơn, bẫy rập nhiều hơn, con người tàn ác quỷ như thân cây không còn mầm sống gục xuống đau
quyệt hơn đe doạ thân phận đàn bà. Tôi có những đớn. Anh bị trụy tim, bị strock và đầu óc càng
người bạn vì thương chồng, lo lắng chạy chọt để ngày càng suy nhược theo căn bệnh Parkinson.
lo cho chồng về, để rồi sụp bẫy. Cả cuộc đời danh Bây giờ sau 38 năm chồng tôi không còn làm
tiết, hạnh phúc bị mất tất cả. Có người lạc bước người lính, nhưng tôi vẫn làm người vợ lính hằng
khi bươn chải kiếm đồng tiền lo cho con, lo cho ngày theo từng sinh hoạt của chồng. Anh đang
chồng cải tạo. Thương tâm lắm, đau đớn lắm cho sống trong hồi ức những ngày bên anh em, bạn bè,
những cánh hoa trong biển lửa tàn ác của chiến đồng đội. Có món gì ngon là anh bảo kêu mấy đứa
tranh ý thức hệ. tới ăn. Đừng tưởng anh kêu bầy cháu tôi. Không
Xin lỗi các anh cho tôi nói thật. Khi ở tù về, đâu, bạn bè lính tráng của anh đó. Khi thì kêu tôi
các anh thật sự quên đi tất cả, đem hết sức mình chuẩn bị đồ nhậu, mấy thằng em tới chơi. Khi thì
cùng sát vai vợ mà lo cho gia đình không? Đàn bà bảo thay đồ cho anh để anh đi họp Tiểu đoàn. Khi
chúng tôi, ăn trắng mặc trơn, học hành trí thức, thì vui cười kể chuyện huyên thuyên như có người
nhưng đến lúc phải lo miếng ăn cho con, cho trước mặt.
chồng thì bất chấp sự cực khổ. Bán chợ trời, chạy Và như vậy tôi mãi mãi là người vợ lính, vui
hàng xuôi ngược Bắc Nam, Bán hàng rong, cày buồn chung với những suy tư và cảm giác của
thuê, cuốc bẫm, bán thuốc tây, thuốc hút, làm chồng. Những người chỉ huy, đồng đội của chồng
công nhân… Bất cứ nghề nghiệp nào lương thiện dù không ở trước mặt, nhưng là những người bạn
để kiếm ra tiền thì không quản ngại khó khăn. Các vô hình đem lại niềm vui cuối đời cho chồng tôi.
anh nhận những món quà đơn sơ, nhưng biết đâu Mỗi buổi sáng lạy Phật tôi đều nguyện cầu bình
rằng trong hoàn cảnh cả nước cùng đói, chúng tôi an cho chồng, cho con cho tất cả mọi người xung
phải tính toán muốn bạc tóc mới đem được đến quanh tôi. Cầu nguyện cho những anh hùng chiến
tay các anh một ít quà, nhưng là một biển yêu sĩ đã nằm xuống được nhẹ nhàng siêu thoát.
thương, một trời thương nhớ. Khi các anh được về Tôi rất ái mộ những chị cầm cờ theo chồng
nhà sau những tháng ngày bán đời mình cho đói trong những cuộc biểu tình, hay sát cánh bên anh
khát, bệnh tật. Các anh không biết là đã mang theo trong những lần sinh hoạt đơn vị. Màu áo các chị
trong mình một nỗi chán chường, một tâm hồn tung bay xinh xắn, gương mặt các chị rạng ngời
đầy bất mãn và nghi kỵ mọi thứ. Các anh lính hào hạnh phúc, đôi mắt các chị rực lửa đấu tranh.
hoa, yêu đời, coi thường sinh mạng đã mất. Các Những người vợ lính ấy đã làm đẹp cuộc đời cho
anh bây giờ đã bỏ lại trên núi đồi Việt Bắc phân chồng, cho xã hội. Tôi không được may mắn ấy,
nửa cuộc đời hùng tráng của mình. Chồng tôi cũng chồng tôi bây giờ là một thương binh thật sự. Anh
vậy, anh chán đời, bất mãn và tự ái với vợ, với con không thể sát cánh cùng đồng đội sinh hoạt,
và chính bản thân mình. Tôi đã khóc nhiều đêm, nhưng trái tim anh và đầu óc anh đầy ắp tình đồng
nhiều ngày mà không biết làm sao kéo anh ra khỏi đội và quê hương. Và tôi dù gì và cho thế nào đi
cái ám ảnh tàn khốc đó. Tôi công nhận CS thật chăng nữa tôi vẫn mãi mãi là người vợ lính không
quỷ quyệt, những bài học nhồi nhét cho các anh, bao giờ thay đổi.
nó như con ma kéo trì những chí hướng phấn đấu
Nguyễn Thị Thêm
143
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX