Page 144 - index
P. 144
Sao rơi vào thơ
"Em đôi mắt ngước lên trời rộng Em bỏ ngôi sao lạc loài
Mây bay mãi cuốn trôi tình người Mặc dòng người đỏ lên màu máu
Nghe tiếng gió, gió ơi đừng thổi Sài Gòn cắm phập vì sao
Cơn mưa xuống như mưa lên đời..."
Lá phượng bay theo lưng một ngày
Bất chợt gặp nấm đất bên vệ đường mòn Tủi hờn rừng vải
Bất chợt nhặt sợi dây thẻ bài đang phân hủy Ngôi sao hạ đính vào
Bất chợt giẫm chiếc bi đông nhựa mang nhiều lỗ Chiếc áo thu đầu biến sắc
thủng và, Dân mình tặng nhau
chợt lìa cành một chiếc lá chao bay Một mùa sao
Để bất chợt trong lòng buông ra câu hỏi Anh là
ai Nghẹn ngào vuốt ngực lên trời
Giả sử em là ngươi yêu của anh Người yêu tình Con tim em mở thành lời đắng cay
cờ trong bỗng chốc Đồng tiền siết chặt cườm tay
Một chiếc lá rụng nên duyên Nấm đất bên đường Nghe con sâu nhỏ trong ngoài khoét nhau
làm tim xao xuyến
Em chưa biết tên anh Có thể anh chết vội Anh Em không thích mình trở thành người lớn
quên đem theo hai tấm thẻ bài Em muốn mãi mãi là đứa bé thơ
Để mặc cho đất trời bôi xóa Anh trở thành chiên Để lời nói thật lòng không giả dối
sĩ vô danh Và nhất là em được gọi còn khờ
Bây giờ được làm người yêu của anh
Ngồi bên mồ cỏ dột như nào phải tình cờ Nhưng biết làm sao tuổi em phải lớn
Có gì đâu mà mắc cỡ Bỏ chuyện mong nhờ nép bóng chiến tranh
Em đọc bài thơ cho anh Nếu có thể nói ra điều mình muốn
"Ngục tù đảng nhốt tuổi thơ Dù một lần tắt thở cũng thành thân
Em rơi nước mắt dại khờ đến đâu?"
Gió lùa đến chốn trần ai
Báu vật trên cao đem về gán ép Nấm đất cô đơn nằm khuất đường ngoài
Ai đem tặng nhau nụ khổ trên trời Hơn bốn mươi năm rã rời phó thác
Ngày bể dâu lặn ngụp đầu vẫn thấy Em nén trào khói hương nước mắt
Ngôi sao mùa ngủ sụt sùi Nhỏ mộ anh
Nứt ra một ngày tháng Tư Thật thà làm kẻ dửng dưng
Nước mắt rơi hoài chẳng dứt Kéo con sâu nhỏ thẹn thùng tiếc thương
Nhìn lên bầu trời nín thở Mũi dao chạm trán mùi hương
Bao nhiêu tà áo độc màu Ngôi sao bỗng rớt vào nương thất rồi.
Ôi màu than buồn theo mẫu áo Tạ Cự
144
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX