Page 148 - index
P. 148

tôi lo lắng không biết làm sao để có tiền nuôi con          Rồi làm sao tôi quên được những ngày tháng
           và chính bản thân mình, khi mà số tiền dành dụm        lang thang tìm chồng trên những lối mòn, đường
           đã mất dần bởi những đợt đổi tiền, vì thế, sau khi     tắt, trong những rừng sâu, núi thẳm của quê hương
           sanh, tôi bắt đầu phải ra ngoài kiếm sống. Đây là      mình. Có lẽ, không người phụ nữ nước nào lại
           một việc thật khó khăn đối với tôi, khi còn bé sống    khốn khổ tột cùng như những người phụ nữ của
           dưới sự đùm bọc của mẹ cha, đến khi lập gia đình       miền nam VN. Khi đất nước chiến tranh, người
           thì nương dựa vào chồng, có biết buôn bán là gì        chồng lên đường theo tiếng gọi quê hương, bảo vệ
           đâu. Các cụ xưa đã nói:“Đói thì đầu gối phải bò”       tổ quốc chống lại bọn Cộng phỉ miền Bắc thì họ
           và tôi đã bò, đã cố tập tành buôn bán, cố học hỏi      được gọi là những chinh phụ: Người chinh phụ đã
           cách kiếm sống ở bạn bè và những người chung           thay chồng lo toan trong ngoài, phụng dưỡng cha
           quanh và nhất là cố đối diện với những lọc lừa         già, mẹ yếu cùng nuôi dưỡng chăm dạy đàn con
           gian  trá  khi  va  vấp  với  cuộc  đời,  để  rút  kinh   thơ  dại  như  nàng  chinh  phụ  trong  Chinh  Phụ
           nghiệm mà đương đầu với những khó khăn trắc            Ngâm:
           trở trong một xã hội đầy dẫy những xấu xa, bẩn
           thỉu hầu bảo vệ những đứa con thơ và tự bảo vệ           Lòng lão thân buồn khi tựa cửa
           chính  mình.Không  có  việc  gì  kiếm  tiền  lương       Miệng hài nhi chờ bữa mớm cơm
           thiện bằng khả năng mình có thể làm được mà tôi          Ngọt bùi thiếp đã hiếu nam
           bỏ qua như: lấy bánh giò đi bỏ mối ở các nơi, đạp        Dạy con đèn sách, thiếp làm phụ thân
           xe lên chợ đầu mối Kim Biên mua xà bông, mua             Chinh Phụ Ngâm - Đặng Trần Côn
           hột vịt về bỏ mối cho các sạp bán lẻ ngoài chợ.
           May chiếu xuất khẩu cho HTX Ngọc Xuân ở Gò               Bổn phận của người làm dâu con, làm mẹ, nặng
           Vấp, hoặc ra chợ trời bán thuốc tây, bán quần áo       tựa ngàn cân, cho nên, dù bên lòng có canh cánh
           cũ, bán bánh mì…. Cũng như tất cả những người          nỗi  nhớ  thương, lo  lắng cho người  chồng đang
           vợ “cải tạo” khác, đây là những công việc chúng        xông pha trong lửa đạn bời bời, người chinh phụ
           tôi chỉ có thể “Được” làm sau khi bị đuổi ra khỏi      cũng không thể sao lãng, họ chi có thể hàng đêm
           các công sở. Nhưng khốn thay, dưới chế độ CS,          đối  bóng  mình  nguyện  cầu  ơn  trên  trong  nước
           những nghề này lại bị coi là ăn bám xã hôi, bị đuổi    mắt, cho chồng được bình an nơi chốn sa trường
           cùng,  diệt  tận.  Lúc  bấy  giờ  việc  bắt  bớ  những   để sớm trở về mà thôi.
           người buôn bán như chúng tôi là chuyện thường               Rồi miền Nam thất thủ, vì sự tráo trở của đồng
           ngày xảy ra ở bất cứ thành phố nào trong toàn          minh mà rơi vào tay quân thù, thì những trại tù nơi
           miền Nam. Hình ảnh của những đám quần áo cũ            núi  thẳm  rừng  sâu  lại  là  chốn  giam  giữ  người
           bay tung tóe trên sân chợ, những xe đồ ăn, sọt trái    chồng của họ và bây giờ những người chinh phụ
           cây bị lũ côn đồ công an khiêng lên xe mang về         đã có một danh xưng mới trong đời, đó là những
           phường và những khuôn mặt mếu máo, thất thần           tù phụ có nghĩa là vợ của tù “ cải tạo”.Cùng là
           đầy nước mắt của nạn nhân bị cướp cạn bởi bọn          hoàn cảnh phải sống xa chồng, nhưng có những
           cộng phỉ, lại hiển hiện trước mắt tôi như mới sảy      sự  khác  biệt  giữa  người  chinh  phụ  và  tù  phụ.
           ra đây. Đó là đối với những người may mắn thoát        Người chinh phụ trước 75 còn được hưởng trọn
           thân  được  không  bị  chúng  bắt  đưa  lên  xe,  còn   vẹn những quyền tự do của một con người, họ vẫn
           chẳng may bị bắt đưa về phường thì hàng hoá bị         đủ ăn đủ mặc, chưa bao giờ phải lâm vào hoàn
           tịch thu, phải nộp phạt, nếu không có tiền nộp phạt    cảnh đói khổ cùng cực, ốm đau không có thuốc
           sẽ bị tập trung đưa đi làm lao động xã hội chủ         men…Nhưng trái lại là người tù phụ, dưới chế độ
           nghĩa ở đâu đó. Bố đi tù, mẹ bị bắt, những đứa con     CS, họ đã mất hết, từ vật chất đến tinh thần. Tuy
           thơ ở nhà sẽ ra sao? Còn nếu nộp phạt thì vốn còn      không bị nhốt trong song sắt, nhưng cuộc đời của
           đâu mà tiếp tục buôn bán, mà nuôi con? Không có        mọi người có khác gì sống trong một nhà tù đâu,
           sự hành hạ người dân nào tàn nhẫn, vô nhân đạo         mọi thứ đã bị tước đoạt, mọi cấm đoán đều được
           bằng cái chế độ CS cả.                                 thi hành. Đói khổ triền miên, cuộc sống khác nào
                                                                  dưới địa ngục.




                                                                                                               148

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153