Page 153 - index
P. 153
vần vào em ơi. Viết trên thìếp hồng, nét chữ hoa những ngày xưa nữa. Tình yêu đã làm tôi thay
cuối dòng tên em vào được không?... đổi, tôi đã thật sự trưởng thành.
Những lời sau cùng của bài hát sao nồng nàn Rồi mùa xuân đi qua, nắng hạ về chói chang
xót xa mà cũng ngập tràn yêu dấu, với một ước trên các nẻo đường, hoa phượng đỏ nở rực một
mơ giản dị nhưng quá xa xôi. Thật buồn cho góc sân trường…mùa thi cử đã đến.
những cuộc tình giữa mùa chinh chiến. Đây là tâm Tôi đã may mắn lấy được mảnh bằng Tú Tài 2,
sự của anh gởi cho em đó sao? Em hiểu và sẽ trân tôi không còn phải thức thâu đêm suốt sáng để học
trọng giữ gìn mối tình sâu đậm của người ngoài bài nữa. Trước khi vào Đại Học tôi hỏi ý kiến Vũ
trận tuyến. xem anh thích tôi học ngành nào? Vũ nói:
Vũ bước xuống ngồi kế tôi, cả hai không nói - Anh thích em học Sư Phạm. Làm cô giáo sẽ
câu nào. Tôi nhìn Vũ lòng dạt dào thương mến. có nhiều thì giờ rổi rãnh để lo cho con. Hai chữ cô
Bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ để diễn đạt giáo với anh thật dễ thương nên anh muốn em là
được tình yêu của chúng tôi, chúng tôi chỉ ngồi cô giáo.
nhìn nhau bao ân tình đã tràn đầy trong ánh mắt. - Vâng, Em sẽ chiều ý anh. Em sẽ làm bất cứ
Gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi rồi chàng điều gì để anh được vui.
lại ra đi để lại cho tôi bao nỗi lo âu mong đợi Thế là chúng tôi đã cùng phát họa cho nhau một
trong những tháng ngày dài đằng đẳng. tương lai và cùng đắp xây một mái gia đình trong
Có những buổi chiều nhớ anh da diết, tôi mộng tưởng.
thường đi lang thang trên những con đường kỷ Ba mẹ tôi vẫn không hay biết gì về chuyện tình
niệm, những con đường chúng tôi từng đi qua đầy cảm giữa tôi và Vũ, vẫn tưởng tôi vô tư ngây thơ
lá khô tình tự. Những con đường mà có lần hai như ngày nào và Vũ cũng chưa một lần dám đến
đứa cùng đứng bên nhau nhìn màu trời tím hoàng nhà tôi.
hôn hoặc nghe gió lang thang đi về trên từng phiến Một ngày kia khi tôi từ trường về thấy trước
lá xanh xao như âm vang của một cung nhạc buồn nhà có một chiếc xe hơi mới bóng lộn và mấy
mênh mông xa vắng người khách. Lúc đó tôi mới biết có một gia đình
Tôi nhớ làm sao những lo lắng quan tâm của bạn của ba tôi từ Sài Gòn xuống nhà tôi chơi.
Vũ đối với tôi. Nhớ làm sao người lính có đôi mắt Gia đình nầy gồm hai ông bà, hai người con trai
đăm chiêu buồn mênh mông hiu hắt. Anh buồn một người con gái.
cho non sông tổ quốc mãi đắm chìm trong khắc Ba Mẹ tôi bảo tôi chào khách và ra ngồi tiếp
khoải điêu linh hay buồn vì tình yêu chưa tròn chuyện với cô con gái kia sau khi cất xong tập vở.
mộng ước? Tôi được biết chị ta tên Lệ Mai là con dâu lớn
Có lần Vũ buồn bã nắm tay tôi nói: của gia đình. Cậu cả tên Thanh Phương cậu hai
- Anh mong chiến tranh sớm chấm dứt, cho non tên Hoàng Phương.
nước bình yên, cho dân tộc bớt tang thương thống Sau buổi cơm gia đình thịnh soạn hơn mọi
khổ. Anh cũng luôn nguyện cầu cho tình yêu ngày, cậu Hoàng Phương muốn nhờ tôi hướng dẫn
chúng mình bền vững với thời gian, không nhạt cậu đi xem phong cảnh các nơi trong thành phố.
nhòa, không chia cách. Anh yêu em hơn cả chính Tôi không thích nhưng ba mẹ tôi khuyên tôi nên
bản thân anh, anh yêu em bằng tất cả chân tình, đi vì gia đình nầy rất thân tình với ba tôi.
bằng tất cả tim óc, anh sẽ nhớ em suốt cả những Hoàng Phương là Kỹ Sư Công Chánh, khá đẹp
năm tháng dài ngoài trận tuyến. trai và nho nhã, ăn nói nhẹ nhàng lịch thiệp, không
Tôi cảm thông được nỗi lòng chàng và cũng kiêu ngạo, không tự hào trong khi cha anh là một
sung sướng hãnh diện vì sự yêu thương của chàng, nhà doanh thương giàu sụ. Kể ra anh ta cũng là
của một người lính phong sương bạc màu áo trận một người khó kiếm trong xã hội nầy.
nhưng cũng rất đa tình lãng mạn. Hoàng Phương hỏi tôi:
Từ ngày yêu chàng tôi trở nên sầu muộn suy tư - Nghe nói Ngọc Hà đang học Đại Học Sư
không còn hồn nhiên vui đùa với bạn bè như Phạm?
- Dạ phải. Sao cậu biết vậy?
153
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX