Page 155 - index
P. 155
kiếp… tôi chợt thấy sợ hãi, tôi gục đầu vào ngực hoà dễ thương như tâm tư trắng ngần của người
Vũ. Tôi bỗng thấy tội nghiệp và thương chàng làm con gái chưa bước vào yêu. Cơn gió đêm nay giữa
sao, chàng chắc đã quen với khung cảnh buồn tẻ biên khu ngập tràn bóng tối trên vùng đất hoang
nầy lắm rồi! vu xa lạ, dù được ở bên chàng tôi vẫn thấy sao
Vũ ôm tôi trong vòng tay nồng ấm còn vương mình quá lạc loài cô độc. Hai khoảng thời gian và
mùi nắng gió sa trường. Giọng chàng xa vắng: không gian khác nhau làm ý nghĩ, tâm tình con
- Anh rất sợ phải mất em, xa em chắc đời anh người cũng biến chuyển theo. Từng cơn, rồi từng
sẽ buồn lắm Hà ơi! Nhưng anh không biết phải cơn gió lại tiếp tục thổi về, tôi cảm thấy như mình
làm gì trong lúc nầy để vui lòng ba em vì anh chỉ đang bay thênh thang theo chiều gió…
là một người lính nghèo thôi em à! Mọi việc đều Tôi trở về nhà năn nỉ với mẹ, nhờ mẹ nói cho
tùy thuộc ở em và gia đình em thôi. ba biết là tôi đã có người yêu rồi.
- Em muốn anh xác định rõ lập trường của anh: Trái với dự đoán của tôi, ba tôi chẳng rầy la
anh vẫn một lòng yêu em dù gặp khó khăn, trở trách mắng gì tôi. Ông kêu tôi vào phòng và hỏi:
ngại gì hay là buông xuôi theo số mệnh? - Mẹ con nói với ba là con đã có bạn trai rồi
Vũ nhìn tôi buồn bã: phải không? Cậu ấy là con cái nhà ai? Làm nghề
- Đến giờ nầy mà em còn chưa rõ được lòng anh gì? Sao lâu nay con không kêu cậu ấy tới nhà mình
yêu em đến thế nào sao? cho ba biết?
- Em hiểu nhưng em muốn nghe chính anh xác Tôi cảm động vì sự thương yêu trìu mến của
nhận một lần nữa để em có đủ can đảm và nghị ba. Tôi nói:
lực để vượt qua sóng gió. - Anh ấy là lính, đang đi đánh giặc ở Cà Mau.
Giọng Vũ thật nhỏ như có chút nghẹn ngào: Vì con sợ ba rầy nên không dám mang anh ấy về
- Anh yêu em đến trọn đời Hà ơi! nhà giới thiệu với mọi người. Anh tên là Thiên
Trên nền trời cao, từng chùm hỏa châu bừng lên Vũ, mồ côi cha mẹ, được người chú nuôi và cho
soi sáng trong đêm đen, những tiếng súng vọng về ăn học.
từng hồi khi gần khi xa, không khí chiến tranh thê Ba tôi không nói gì thêm chỉ lẳng lặng nghe tôi
lương như cõi lòng chúng tôi đang trĩu nặng ưu kể về Vũ. Thật lâu ba nói:
phiền… - Thật tình ba đã chấm cậu Hoàng Phương cho
Trong lúc quá xúc động tôi hỏi Vũ: con rồi, nhưng ba không muốn ép con. Khi nào
- Anh có bằng lòng về gặp ba em trong lúc nầy cậu Vũ về phép con bảo cậu ấy đến nhà chơi rồi
không? Anh có can đảm nhận lấy sóng gió đổ ba sẽ tính chuyện cho hai đứa vì ba không còn
xuống vì sự phẩn nộ của ba em không? sống được bao lâu nữa đâu con!
Vũ nhìn tôi lắc đầu: Tôi thấy đau lòng như dao cắt. Có thật ba sắp
- Không Hà ạ! Anh không muốn làm cho ba em bỏ con rồi sao?
nổi giận lúc nầy. Em hãy kiên nhẫn tìm mọi cách Tôi nắm tay ba:
giải thích với ba mẹ em để làm sao tránh được - Ba không sao đâu. Khoa học bây giờ tân tiến,
cuộc hôn nhân đó. Sẽ có một ngày chúng ta được bịnh ba có thể chửa lành mà. Ba ráng ăn uống tịnh
“danh chánh ngôn thuận” sống chung với nhau. dưỡng, sẽ có ngày ba khỏi bịnh thôi.
- Anh nói đúng. Em vì quá rối trí nên nghĩ quẩn. Ba tôi cười buồn:
Vâng, em sẽ về tìm cách xin ba từ chối cuộc hôn - Ừ, ba cũng mong như vậy, ba phải hết bịnh để
nhân kia. Em tin rằng với lòng thành của chúng ta còn lo đám cưới cho con gái chớ.
Trời Phật sẽ cho ta được toại nguyện. Tôi thông báo cho Vũ biết để chàng viết thư
Vũ cúi xuống hôn tôi, nụ hôn buồn như có thưa chuyện với gia đình chàng, để một ngày nào
nước mắt. đó chàng đến nhà tôi xin hỏi cưới tôi.
Đêm nay gió từ rừng sâu thổi về từng cơn lạnh Chúng tôi như nhìn thấy được một Thiên
buốt làm tái tê da thịt khiến tôi chợt nhớ đến cơn Đường thênh thang mở rộng, một vùng trời mơ
gió chiều xưa trên bến phà sông Hậu, thuở ban sơ ước thần tiên.Tôi hân hoan sung sướng trong niềm
tình cờ gặp gỡ. Cơn gió lồng lộng ngày ấy hiền
155
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX