Page 159 - index
P. 159

Khổ đủ thứ!                                            Cái áo lạnh mùa đông cũ kỹ, rộng lớn quá khổ
             Chẳng những khổ vì miếng cơm manh áo, sức            làm thân thể người đàn ông đã ốm yếu, trông càng
           khoẻ mà còn bị khổ vì sự sĩ nhục; khổ vì không         ốm lỏng thỏng bên trong.
           được sống như một con người, như mọi người.              Không biết vì mắt kém hay ngại ngùng muốn
           Người ta phải bán những gì họ có thể bán để sống       tránh ánh mắt của tất cả thực khách trong phòng,
           sót; từ nhân lực, đến nhân phẩm, danh dự, trinh        hai cánh thực đơn trên tay người khách mới đến
           tiết bằng giá rẻ mạt...                                gần như che trọn khuôn mặt của mình, chỉ còn
             Thế mà, người ta có được yên thân với sự hèn         chỏm tóc bù xù nhô bên trên bìa thực đơn. Ông ta
           mọn ấy đâu!                                            cứ giữ thực đơn che mặt mình như thế, cho đến
             Trong xã hội  của cái  đảng xưng gọi  là cách        lúc phải hoàn lại thực đơn, sau khi đã chọn và gọi
           mạng ấy, tràn ngập các thứ quan, đủ loại quan; từ      xong món ăn.
           anh nhân viên bảo vệ đến ông quản lý, ai cũng có         Bên trong nhà hàng kín gió, yên ấm. Đưa tay
           cái  quyền  hành  hạ,  sách  nhiễu  dân  lành.  Dân    khép vành nón che giữ mớ tiền giấy và đồng kim
           chúng chỉ còn biết chịu đựng. Họ bị biến thể thành     loại,  người  khách  liếc  nhìn  nhanh  qua  những
           một thứ đầy tớ mới của thời đại mà chế độ cộng         người trong phòng, rồi cởi chiếc áo lạnh mùa đông
           sản tự hào gọi là xã hội chủ nghĩa.                    dày cộm ra, để trên nệm ghế bên cạnh mình. Tựa
             Vẫn chưa xong!                                       càm giữa hai lòng bàn tay đang che hai bên mặt
             Những đầy tớ này lại còn bị mỉa mai trên diễn        mình, ông ta ngồi gục đầu, như dáng người mang
           đàn quốc tế, trên đài phát thanh, truyền hình, trên    nặng ưu tư, ánh mắt lang thang cùng những hoa
           báo chí, khắp mọi nơi: họ là "người chủ đất nước".     văn trang trí in trên khăn trãi bàn chờ thức ăn.
             Thật là một sự mỉa mai!                                Ít khách, nhà bếp làm việc nhanh nhẹn; không
             Một sự mỉa mai thật là cay độc mà dân tộc Việt       mấy  chốc,  dĩa  thức  ăn  đầy  ấp  mang  đến  bàn.
           Nam chưa từng phải chịu đựng trong suốt hơn bốn        Người  khách  cúi  gầm  mặt  ăn  trông  thật  ngon
           ngàn năm lịch sử!                                      miệng.  Thức  ăn  trong  nhà  hàng,  chắc  hẳn  phải
             Khi kẻ cầm quyền có quá nhiều quyền lực, lắm         ngon hơn những gì xin hay tìm được ngoài hè phố.
           tiền của, thì họ muốn làm gì cũng được. Họ là luật     Trong mùi gà và khoai chiên vàng thơm phức mới
           pháp! Ngược lại,  dân chúng trở  thành người  bị       mang đến có lẫn mùi riêng từ người khách vô gia
           tước  đoạt  quyền  căn  bản  làm  người.  Trong  đất   cư. Cái mùi có thể làm người kề cận không vừa ý,
           nước cộng sản chủ nghĩa này, những kẻ nhân danh        nhưng lại rất quen thuộc với người lính trận. Mùi
           đảng cộng sản nắm quyền cai trị, thì tự cho mình       của những bộ quân phục trên người đã ướp trộn
           là  "Dân  Tộc",  là  "Đất  Nước";  hàng  chục  triệu   mồ hôi cùng mưa bùn, khô đi rồi lại ướt sũng, rồi
           người còn lại thì đã bị cái nhóm gọi là "nhà nước"     iu ỉu hâm hâm qua nhiều ngày thân thể chưa được
           ấy cướp mất chính danh.                                tắm, áo quần chưa được giặt...
             Hàng chục triệu người còn lại ấy, họ không là          Thấy bàn mình đã ăn xong, người cha hỏi ý vợ
           gì cả, họ cũng chẳng biết họ là ai ?!                  con:
             Cánh cửa khẻ mở. Người đàn ông khép khép               - Chắc mình đi được rồi?!
           nép bước vào. Người khách hỏi nhỏ nhân viên tiếp         - Dạ được, Ba!
           tân gần cửa đôi câu rồi bước vội ra ngoài. Ông           Ngẫm nghĩ một lúc, ông ta ngần ngại hỏi ý kiến
           đứng tựa vách tường bên cửa ra vào, lần tay móc        hai đứa con, có vẻ như đã được đi học, trưởng
           vét hết số tiền trong túi áo lạnh cho vào nón và tẩn   thành nơi đây:
           mẩn đếm một lúc, rồi quay trở vào nhà hàng.              - Ba nghĩ... mình nên rời nhà hàng sớm để kín
             Theo sau nhân viên nhà hàng, hai tay giữ cái         đáo trả tiền bửa ăn này cho người bên cạnh, nhưng
           nón đựng mớ tiền, người khách bước đi xiêu vẹo         không biết có nên không, mình có xúc phạm đến
           khó nhọc với chân trái có vẻ không bình thường.        ông ấy không?
             Gió thu se lạnh từ bên ngoài len vào thoang            Cô gái ngồi cạnh cha nhanh nhẹn nói:
           thoảng trong hơi ấm của phòng ăn.                        -  Không  sao  đâu  Ba,  mình  nên  giúp  ông  ấy
                                                                  lắm! Đưa thẻ tín dụng cho con:




                                                                                                               159

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   154   155   156   157   158   159   160   161   162   163   164