Page 163 - index
P. 163

Rồi bà khóc hu hu làm ông lãnh tụ cũng cảm             "Nì, mụ đừng nói giọng mất lập trường, không
           động mắt cay xè. Ông ngồi im lặng nhìn cố nhân,        được đâu. Mụ  có nghe  đến bạo lực cách mạng
           một bà già nhăn nheo, má tóp,  tóc búi tó, sún hai     chưa?”
           răng hàm trên, một răng hàm dưới, mắt hấp hem,           “ Chưa!”
           chân đen nứt nẻ, cái quần bạc màu nhăn nhúm.             "Nghĩa là nghiền nát bọn chao đảo, bọn mất lấp
           Ông thở dài nhè nhẹ.  Bà Lé lấy tay áo quệt nước       trường. Diệt, tận diệt hết.”
           mắt và  hỏi:                                             “ Nì, nì eng đừng dọa tui nghe. Dọa ai thì được,
             “Nghe nói bi chừ eng mần vua phải không?”            chớ tui thì không sợ mô.”
           (Nghe nói bây giờ anh làm vua phải không)                Nét mặt đanh thép dữ dằn của ông Ba lãnh tụ
             "Ừ, thì cũng giống như rứa"                          bỗng nhiên dịu xuống bất ngờ. Ông cười, nụ cười
             Bà Lé lên giọng :                                    bối rối:
             “Vua, viếc?  Vua chi mà ăn mược (mặc) bần              “Mấy chục năm rồi mà tính khí mụ vẫn thế,
           hàn rứa. Không có áo hoàng bào, mà mược áo sơ-         không thay đối chi cả.”
           mi trắng ngắn tay bỏ ra ngoài quần. Cũng không           Đang nói chuyện, thì có một ông hé cửa vào
           có hia mão chi cả, chỉ mang dép nhựa. Thiệt có         nhìn vào, có vẽ khép nép, cũng nói giọng Quảng
           hơn chi eng (anh)  tài xế xe đò?”                      Trị:
             Ông Ba lãnh tụ nhìn bà Lé mà cười với ánh mắt          "Thưa đồng chí bí thư thứ nhất vô vàn kính yêu
           tinh nghịch, trả lời:                                  ..."
             “Tui thuộc giai cấp công nông, lãnh đạo cách           Ông kia chưa nói hết lời thì vị lãnh tụ khoát
           mạng, làm cách mạng. Ăn mặc cách nào cho gần           tay, ra dấu bảo lui ra ngoài. Cửa vừa khép, bà Lé
           gũi với nông dân thì cũng tốt thôi”                    quay qua hỏi:
             “Rứa răng eng không ở trần, mược quần xà lỏn,          “Liền ông mà cũng yêu nhau? Eng trở thành
           đi chưn đất cho khỏe, chộ giống nông dân hơn?          'bà bóng' khi mô rứa? Khổ chưa!”
           Hay là ngoài Bắc thiếu vải, eng không có vải mà          “Đừng nói chuyện tào lao. Ông ấy là đại thi sĩ
           may hoàng bào?” (“Thế sao anh không ở trần, mặc        của nước ta đấy. Y là thi sĩ của nhân dân, không
           quần xà lỏn đi chân đất cho khỏe, thấy giống nông      phải là trí thức như bọn văn thi sĩ khác”
           dân hơn ? Hay là ngoài Bắc thiếu vải, anh không          “Trí thức là cái chi rứa eng? “
           có vải mà may hoàng bào?”)                               Nghe bà Lé hỏi, ông lãnh tụ nghiêm mặt lại, lộ
             Ông Ba trợn mắt lên mà nói rõ ràng, chắc nịch:       vẻ giận dữ, nói gằn qua kẽ răng:
             “Thiếu gì, cả nước!”                                   “Trí  thức  là    bọn  phản  động.  Cực    kỳ  phản
             “Tui  tin  eng.  Giưng  eng  mần  cách  mạng  để     động. Chúng có chút hiểu biết nên hay nghi ngờ
           mần chi rứa ? (“Tôi tin anh. Nhưng anh làm cách        những điều đảng ta nói. Không tuyệt đối tin tưởng
           mạng để làm gì thế ?” )                                như giai cấp nông dân, thợ thuyền. Đảng ta đã tận
             “Mụ ni hỏi chi mà dị chưa tề. Làm cách mạng          diệt bọn trí thức từ lâu, chà cho nát ngướu. Những
           để đem no ấm, hạnh phúc và công bằng cho toàn          tên còn lại thì co vòi rụt cổ, không dám ho he một
           dân, đem thế giới đến đại đồng chứ để làm gì”          tiếng.  Bọn  đó  có  hiểu  biết,  nhưng  ít  kẻ  có  can
           (“Bà nầy hỏi chi mà kỳ chưa. Làm cách mạng để          trường, sợ  khó, sợ khổ, sợ đói. Càng khôn ngoan,
           đem no ấm, hạnh phúc và công bằng cho toàn dân,        thì càng biết suy tính lợi hại, và càng dễ đi đến hèn
           đem thế giới đến đại đồng chứ để làm gì.”)             nhát. Cộng sản khắp nơi trên thế giới, đều ghét
             Bà Lé hừ một tiếng trong cổ họng, và nói:            bọn trí thức, vì khó bịp được chúng lắm.”
             “Ăn toàn khoai, sắn độn, lưng bụng, mà kêu là          “ Nì eng, không bịp được người ta, rồi ghét bỏ
           no. Mược (mặc)  áo quần rách lòi mông lòi lưng,        và tận diệt. Mần chi mà thất đức dữ rứa?”
           mà kêu là ấm. Đói vẩu miệng ra, thì hạnh phúc            “Rứa  thì  mụ  chưa  hiểu  chi  về  bạo  lực  cách
           chỗ mô (nào) đây? Công bằng ở chỗ mô (nào),            mạng sao ?”
           không thấy mô cả. Thế giới đại đồng là cái khỉ chi,      Ngồi im lặng một lát, bà Lé dịu dàng hỏi:
           tui không cần mô. Có đem cái đại đồng của eng ra         “ Eng mần vua có sướng không?”  ( “Anh làm
           hấp với cơm , ăn cho đỡ đói được không?”               vua có sướng không?”)




                                                                                                               163

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168