Page 164 - index
P. 164

Ông Ba thở dài:                                        “Tui ăn cả võ khoai để tìm lại cảm giác, đi về
             “Sướng thì có sướng thật. Nhưng cũng lo lắng         kỷ niệm năm xưa. Cái tình cảm hy sinh của mụ
           lắm. Phải bận rộn, tâm trí căng thẳng, Tính mưu,       dành cho tui. Cái hồi gian khổ đó. Và bây chừ, ăn
           lập kế, đối phó với bọn đồng chí bên trong, bọn        vỏ khoai, để chia xẻ cùng đồng bào ruột thịt hai
           thù địch bên ngoài. Sơ hở một chút là chúng giết       miền đang đói. Để cả nước đói, là trách nhiệm của
           mình chết không kịp ngáp. Lại thất đức lắm. Giết       cả đảng, và tui là kẻ đứng đầu. Nhưng không biết
           đồng  chí  thân  cận,  giết  hại  bạn  bè,  cả  anh  em,   làm chi hơn.”
           không từ ai cả. Chết nhiều người quá. Ba triệu           Bà Lé đưa mắt nhìn quanh dinh thự, thấy trần
           thanh niên miền Bắc, và cả nửa triệu người miền        cao, cột lớn, đèn đóm sáng rực, tường treo tranh,
           Nam. Đất nước tan hoang đổ nát. Chỉ có mình tui,       góc có dựng tượng mỹ thuật, sang trọng. Bà hạ
           gia đình tui là sung sướng, chỉ có một số đảng viên    giọng nói thầm với ông lãnh tụ:
           hưởng phúc, hưởng lợi lộc. Úi chà! Tại sao tôi lại       “Ông ở nơi xa hoa, sang trọng như ri, không sợ
           thổ lộ tâm can với mụ làm chi nhỉ? Gặp lại mụ, tự      mai mốt cọng sản nỗi dậy, chúng nó có treo cổ
           nhiên tôi mất cả đề cao cảnh giác thường nhật.         ông lên không?”
           Bậy thật .”                                              Ông Ba lắc đầu chán nản, nhìn người yêu cũ
             Bà Lé an ủi :                                        quê mùa dốt nát bằng con mắt thương hại. Tự chỉ
             “ Thôi eng đừng buồn. Bác Hồ có nói xây dựng         vào ngực mà nói:
           bằng mười ngày xưa.”                                     “ Tui, tui là cọng sản đây nè. Tui treo cổ tui lên
             Ông lãnh tụ nói như gầm:                             sao?"
             “ Xạo, xạo. Bố láo cả.”                                “ Eng là cọng sản thiệt không? Hèn chi cả nước
             Rồi ông  Ba hạ giọng thì thầm:                       đói giơ cọng, giơ que ra.”
             “Mụ phải thề, là đừng nói lại với ai những lời         Ông Ba lãnh tụ nhìn bà Lé với vẻ mặt ngơ ngác.
           tôi vứa thổ lộ. Thề đi!”                               Quắc mắt lên vì giận. Nhưng rồi một lúc sau ánh
             “Thề, thề cá trê đục vô ống đó. Chuyện có chi        mắt dịu xuống. Nét mặt như ôn hòa, cảm động.
           quan trọng mà phải thề với thốt cho mệt. Ngày            Ông nói:
           xưa, eng cũng thề thốt đủ điều rồi bỏ tui mà ra đi.      “Chỉ có mụ là nói thật. Mấy chục năm nay tui
           Có thần thánh mô vật chết eng mô nà!”                  chưa nghe được một câu nói thật nào.  Toàn cả láo
             Bà Lé dịu dàng nhìn ông Ba, rồi móc trong túi        với láo mà thôi. Toàn cả những lời xu nịnh, bịp
           xách ra hai củ khoai luộc bọc trong giấy báo, đưa      bợm, láo khoét, lặp lại như vẹt. Tui biết láo mà
           cho ông lãnh tụ và nói:                                phải  nghe,  phải  tán  đồng,  gật  gù,  khen  tụng.
             “Eng ăn hai cộ (củ) khoai ni đi. Ăn cho đỡ đói.”     Chung quanh tui, cả trên lẫn dưới, không ai dám
             Ông lãnh tụ một tay ôm ngực như dằn cơn đau          nói một câu thật lòng. Nghĩ một đường, nói một
           tim, một tay đưa ra cầm củ khoai mà nước mắt           nẻo. Cả đồng chí, bạn bè, vợ chồng, cha con, phải
           rưng rưng. Một hồi sau mới thốt được nên lời thì       nói dối nhau, và biết người khác nói dối với mình,
           thầm:                                                  biết mình nói dối với kẽ khác. Ai nói dối nhiều,
             “Bà làm tui cảm động muốn khóc. Tui nhớ năm          thì sẽ được thăng tiến mau. Đó là bản chất của
           xưa, bí mật về Cồn Tiên diễn thuyết, bị Tây vây        cộng sản chúng tui. Không nói dối, thì đảng tui sẽ
           bắt, trốn trong bụi rậm, đói khát gần chết, bà bới     sụp đổ tan tành. Sụp ngay. Phần mụ, không phải
           cho tui mấy củ khoai. Nhờ vậy mà còn sống sót          đảng viên, cũng không là cán bộ, không là công
           đến hôm nay.”                                          nhân viên nhà nước, thì hãy giữ lấy cái chân thật
             Ông lãnh tụ cắn củ khoai, ăn cả vỏ. Bà Lé  nhìn      còn lại, để may ra, các thế hệ con cháu sau nầy,
           và nói:                                                khi cộng sản chúng tui đã tan rã, còn có gì mà noi
             “Vua mà ăn khoai cả vỏ. Tội nghiệp chưa tề.          theo.”
           Từ ngày giải phóng, chúng tui là nhân dân, mới           “Eng nói lạ chưa? Tui nghe người ta nói, mấy
           ăn vỏ khoai, chớ eng là vua mà cũng ...”               chục năm ni, cộng sản trên thế giới chỉ có bành
             Ông Ba cắt ngang, giọng buồn buồn:                   trướng thêm, chứ không thu hẹp lại bao giờ. Làm
                                                                  sao mà sụp được?”




                                                                                                               164

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169