Page 169 - index
P. 169

gần hơn họ nên anh càng khổ tâm hơn họ. Bởi vậy        lên. Những miểng thép lại bay ào ào như thể một
           mà tôi yêu thích làm sao cái hình ảnh trung thực       trận bão kim loại với muôn tia lửa xanh đỏ đan
           mà anh đã thấy tận mắt, nghe tận tai, gánh mòn         nhau giữa lòng mực xạ... Sức công phá của đạn
           vai rồi đem lòng nói lại. Còn ai hơn anh để nói về     quả thật khủng khiếp. Cả thân thể như bật tung
           nỗi vui mừng lặng lẽ sau một đêm chong mắt chờ         dậy. Lồng ngực như bị ai thoi một quả đấm ngàn
           giặc mà nghe tiếng gà gáy để biết mình còn được        cân. Máu mũi lại vọt chảy ròng ròng. Có khi cả
           thấy mặt trời mọc lên lần nữa. Ðể hít hơi thuốc        máu miệng trào ra...
           sớm và thấy mình còn sống, rồi yêu thương thêm           Thấy không, chữ chạy hớt ha hớt hãi, cuống
           ngọn cỏ cọng cây, người bạn đồng cảnh và cả cô         quýt, chen lấn xô đẩy nhau giành chỗ sống như
           hàng cà-phê vớ vẩn bên đường. Gọi cốc cà-phê un        miểng pháo nổ văng mãn thiên hoa vũ cấy gài cái
           khói  gió.  Mấy  thằng  râu  tóc  chụm  thanh  xuân.   chết thành thiên la địa võng. Có thấy cảnh người
           Ðọc anh, tôi thấm cái lạnh của người lính nằm tiền     chạy băng ngang cánh đồng tử sinh chưa? Chạy
           đồn đêm mưa xối xả, uống ngụm cà-phê đầu ngày          bất kể trời đất, bất kể thương tích, con người còn
           như uống cả cuộc sống tìm lại, tôi lây cái sợ của      nhỏ hơn con sâu, đạn thì bay tua tủa, mạng người
           con vật người bị biến thành bia bắn, và nhất là tôi    mọn  hơn  cái  kiến,  anh  kể  rành  rọt,  chẳng  mặc
           thấy lại tôi, tuổi trẻ cháy phỏng vi bị đem nhúm       cảm, không kêu rêu. Tại vì lúc đó là như vậy. Có
                                             ̀
           lửa đoạn trường.                                       nói khác được đâu. Mà cần gì nói khác. Ðã ai anh
             Vậy thì người trung đội trưởng đã nói gì và nói      hùng và ai hèn nhát. Vô đó rồi mới biết...Và tôi
           thế nào về cuộc chiến của anh ta?                      nhắm mắt, cố cầm cơn đau, trườn về phía sau.
             Ở đây tôi không làm công việc phê bình văn           Ðạn lại sủi bọt. Tôi chỉ còn cách vực sâu khoảng
           chương. Nó lớn chuyện quá, chắc tôi không kham         chừng hai thước. Một viên đạn xước qua bả vai
           nỗi. Tôi chỉ khoái nói với anh nỗi hả hê của mình      tôi. Máu dầm cả cánh tay áo. Tôi nhào đại xuống
           trong khi chờ có dịp gặp nhau để cụng vài ly cho       vực thẳm. Tôi té nhào giữa những bụi gai nhọn.
           ấm bụng. Cỡ này cõi văn đã lạnh lắm rồi anh.           Nhưng tôi quên hết cơn đau nhức.Chỉ có chăng là
             Từ năm 95 đến nay, gần 6 năm thôi anh đã cho         bắp đùi bị tê buốt vô cùng tận. Máu càng thắm cả
           ra mắt liên tiếp 7 tập truyện và 4 tập thơ thì quả là   một ống quần. Hai tay tôi lại cố vạch bụi. Và tôi
           vô địch. Viết lách, in ấn nhanh và gọn không thua      lại  vồ  cả  những bãi  phân người  ghê tởm... Tôi
           gì đánh diều hâu thuở trước. Lính tráng có khác.       nghe được cả tiếng đập thình thịch của con tim
           Số lượng như thế mà chữ nghĩa thì ra sao? Cái          cuống cuồng, tiếng hổn hển của hơi thở ứ máu bởi
           cảm giác đầu tiên của tôi là anh viết văn làm thơ      vì chữ ở đây không phải là mớ nguyên âm với phụ
           dễ dàng thoải mái lắm. Khác với cái lối nặn câu        âm được ghép lại vô tình theo công thức ngữ học
           nặn chữ làm bộ làm tịch của mấy ông nhà văn-trí        nữa. Chữ ở đây là máu là xương là thịt thà là hồn
           thức chữ tây chữ u lu bu thì quả nhiên anh sướng       kinh phách đởm, là hình ảnh nối hình ảnh, là động
           hơn họ nhiều lắm. Mà viết không sướng thì viết         tác liền động tác, liên miên, dồn dập kéo người ta
           làm chi. Viết mà cứ băng hăng bó hó lờ quờ lạng        từ cửa tử thoát qua cửa sinh. Anh viết mà như anh
           quạng như đi qua cầu khỉ thì viết làm gi cho mệt.      sống. Nên tôi sống thêm với anh một lần nữa cái
                                                  ̀
           Anh viết dễ dàng mà không dễ dãi. Ðọc anh tôi          chuyện lẽ ra phải quên đi. Ban nãy tôi có nói với
           cũng thấy sướng lây. Chữ nghĩa phóng ra ào ào          anh là tôi hả hê. Xin lỗi anh. Nhưng văn chương
           như súng máy xổ thành tràng liên tu bất tận. Vậy       nó phải như vậy. Nếu không chẳng thà theo vợ
           mà rất trúng đích. Chữ chở nghĩa tận tình khiến        ngồi coi Paris by night còn được tiếng vẹn nghĩa
           người đọc cứ thấy mình trong cuộc. Có biết trận        tào khang. Những đoạn như đoạn này, nếu ngày
           địa pháo là thế nào không? Lúc này đêm như một         nào đất nước có cơ may, trích ra mà giảng cho học
           hội hoa đăng của tử thần. Hình như mỗi loạt nổ         trò thì sướng lắm. Cứ như là một bài đại cáo vậy,
           là bốn, năm quả, khi thì rớt ngoài hàng rào phòng      đọc lên mà nghe gió dậy trong lòng. Lên đường,
           thủ, khi thì lọt trong chu vi. Cả lòng đêm gào rú      gạo lương khô và những bi-đông nước lỉnh kỉnh
           cuồng nộ với những tràng sấm sét ầm ầm chụp            bên mình. Lên đường, như sinh ra để mà đi, mà
           xuống trại, rồi những khối lửa lại tiếp tục bùng       lội mà trèo. Lên đường trong khi ngủ, trong khi




                                                                                                               169

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174