Page 173 - index
P. 173
Cám ơn anh, thơ văn anh giống y như anh vậy.
Cạn lòng. Ráo dạ. Tôi hãnh diện khi thấy đời tan Một Ngày Không Hành Quân
hoang như vậy, mà anh vẫn giữ được cái hùng tâm
của lính trận một thời, để lại "lên đường" lần nữa.
Anh đâu còn trẻ, nhưng đầu bút anh cứ vẫn cương Xin cô hàng thêm một két bia
cường. Thơ anh viết ra, văn anh viết ra là lòng anh Hôm nay lãnh lương tôi dành đãi hết
trải ra muôn dặm. Cho người cho đời.Trước đó Cô hàng ơi, một mai tôi chết
anh đã cầm súng, bỏ súng rồi thì anh cầm bút. Ðã Ai tiêu dùm, ba tháng tiền lương
có lúc anh tìm cách bứt ngang nhưng rồi có được
đâu. Người ta không kéo anh lại thì chính anh Hôm qua tôi dừng chợ Bồng Sơn
cũng quày trở lại. Ở ngoài cuộc anh thấy không Mẹ thằng bạn ôm tôi mà khóc
yên lòng cho nên anh đâm đầu trở vô. Sao tôi thấy Tôi nói làm sao qua giòng nước mắt
không phải tại cái mớ quyền lực bên ngoài thúc Thị trấn này vừa mất thằng con
ép mà là do chính cái quyền lực bên trong xô đẩy.
Anh đào ngũ rồi anh tái ngũ. Chỉ tại anh không Tôi quá buồn ra đứng bờ sông
chịu bỏ anh em chết chóc một mình. Bây giờ ai Sông Lại Giang ráng chiều đỏ sậm
xúi biểu gì anh mà anh thức đêm thức hôm để viết. Nhớ nó ngã nhào trên bờ đá xám
Mà anh chịu đau chịu khổ để viết. Chắc cũng chỉ Thấy cả ngọn đồi những xác Bắc Nam
vì anh muốn bạn bè anh bớt cô đơn. Ma-đưa-lối-
quỹ-đưa-đường. Cứ tìm những chốn đoạn trường Cô hàng ơi cho một ly không
mà đi. Anh đâu chịu bỏ cuộc chơi. Dầu là những Tôi rót mời một người lính Bắc
cuộc chơi rất đỗi đoạn trường. Hắn nằm banh thây dưới hầm bí mật
Nghĩ cho cùng thì viết lách cũng là trò chơi Trên người vẫn còn sót lại bài thơ
đoạn trường đó. Mà nhất là cái kiểu không thèm
chơi chịu. Trên đồi cao, mây vẫn xanh lơ
Chơi hết mình. Chơi xả dàn. Chơi cạn vốn. Có con bướm vàng dịu dàng dưới nắng
Lính tráng, anh chơi kiểu lính rừng-tàn-núi-lỡ. Tôi với hắn, đâu có gì thống hận
Ðánh trận. Xung kích. Thương tích. Ðào ngũ. Bài thơ nào cũng viết để yêu em
Nhậu nhẹt. Gái ghiếc. Văn chương, anh chơi kiểu
văn chương bạt mạng. Viết văn. Làm thơ. In ấn. Xin cô hàng thêm một chút từ tâm
Trét keo. Dán bìa. Bưng gơ ̉ i bốn phương. In thơ Tôi quen đập đầu mỗi khi say rượu
miễn phí cho người này. In sách giới thiệu cho Đừng sợ cô em, những thằng đánh giặc
người khác. Viết như mai không còn viết nữa. Nhảy Diều Hâu nhưng thật yếu mềm
Làm thơ như thể sắp bị cướp mất giấy mực. Thấy
mà mến mà phục mà cũng muốn hăng theo anh. Em có đôi hàng lông mi thật đen
Tôi sẽ nói thế nào về anh, người trung đội trưởng Tôi bỗng nhớ người tôi yêu, quá đỗi
cũ. Không chừng bắt chước câu nói của một danh Đôi mắt nàng cả một trời vô tội
tướng thời nay, có được chăng? Sao lòng nàng lại tàn nhẫn vô tâm
" những người lính già co ́ chết đâu, họ chỉ lịm
dần đi ... như mấy đốm sao" Khi tôi buồn tôi nói trăm năm
Có nghĩa là tôi vẫn còn muốn sống
CAO VỊ KHANH Đừng nhắc cùng tôi người tôi yêu dấu
Kẻo tôi lại sầu, mửa hết mật xanh
* Tựa và các chữ in nghiêng trích từ thơ văn của
Trần Hoài Thư Trần Hoài Thư
173
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX