Page 175 - index
P. 175

“Anh là Cày. Hạ sĩ nhất Cày này em.”                 ta đang ung dung hưởng thụ trong thành phố, có
             Có tiếng khác thêm vào:                              gái đẹp, có vũ nữ, có tài xế cận vệ, trong khi nơi
             “Hạ sĩ nhất Cày 40 vẫn còn độc thân đó em”           này những phận đời thấp hèn không ai biết đến,
             “Hạ sĩ nhất Cày mồ côi vợ đó em.”                    chỉ biết trách ông trời như hạ sĩ nhất Cày… Đâu
             Họ cứ đem ông hạ sĩ nhất tiểu đội trưởng tiểu        có ai nghe được tiếng nói Dạ Lan, để mà cảm kích
           đội Một ra mà đùa chọc. Ông có hàm răng vàng           tiếng nói của người em gái hậu phương. Bởi thì
           như thời công tử miệt quê. Ai nói gì thì nói, cứ       giờ  chỉ  dành  cho  canh  giặc,  cho  tai  căng,  mắt
           nhe hàm răng vàng mà cười. Dù già rồi, nhưng           căng.  Còn  nữa.  Giả  dụ  Dạ  Lan  có  thương  anh
           bản tánh thật trẻ trung. Hễ thấy đàn bà con gái thì    chiến sĩ thật tình, bay đến tiền đồn heo hút để hát
           nhào đến trước tiên. Dù vậy, ông lại được tiếng là     cho các anh nghe, thì các anh phải đi nằm xa, bảo
           sợ vợ số một. Những người lính nói có lần vợ ông       vệ cho Dạ Lan được bình an mà hát, kẻo sợ địch
           xách dao rượt ông chạy khắp khu gia binh.              pháo kích. Nhất là những ngày hôm nay tình hình
             Định cảm thấy vui lây. Những niềm vui nho            bỗng nhiên trở nên sôi động và trung đội phải đặt
           nhỏ khiến người lính quên đi những hiểm nguy           trong tình trạng ứng chiến liên miên. Ban ngày thì
           rình rập. Những niềm vui vô tội vạ, bên đời gian       ba lô súng đạn lương khô sẵn sàng và ban đêm,
           khổ, lẫn cùng máu và nước mắt.                         nếu không bị bốc, thì phải xuống đồi kích giặc.
             Bây giờ đêm đã thấy mập mờ trên những cánh           Không có đêm nào người lính có một đêm ngủ
           đồng. Không còn thấy màu xanh của mạ non nữa.          ngon giấc. Có đêm Định chỉ chợp mắt được một
           Một vài cánh chim lười biếng bay qua. Định đứng        vài tiếng đồng hồ. Ai vỗ ngực tự bảo rằng ta gan
           dậy dục:                                               dạ anh hùng, xin hãy về đây để gối đất nằm sương
             “Đi bây. Tối rồi.”                                   một đêm. Để hiểu thế nào là tiếng chó sủa. Để biết
             Chàng  muốn  giúp  cô  gái  không  còn  xấu  hổ      được thế nào là chiếc trực thăng Mỹ pha đèn pha
           dầm mình dưới nước như thế mãi.                        rọi xuống đám quân, có thể đưa đến tai họa ghê
             Hà nói:                                              rợn. Đã xãy ra nhiều vụ bắn lầm. Và hai bên đổ
             “Em biết chỗ con bé rồi, thiếu úy”                   thừa cho nhau. Sư đoàn nói là đã thông báo cho
             Định la:                                             Bộ Tư Lệnh Đồng Minh. Còn Đồng Minh thì nói
             “Coi chừng, có ngày nó thiến mày.”                   Bộ  tư lệnh cho tọa độ  sai.  Không ai  chịu nhận
             Ngôi ấp đã hiện ra mập mờ sau các rặng tre dày       trách nhiệm. Chỉ có cách hay nhất là gọi máy về
           dặc. Chàng khổ sở với ý nghĩ chọn chỗ kích đêm         yếu khu yêu cầu can thiệp. Rồi cầu nguyện, với
           nay. Nên vào trong xóm tìm một hiên nhà để trú         con tim nghẹt thở. Cầu để tên xạ thủ trực thăng
           quân hay là nằm ngoài đồng trống chịu mưa chịu         không ngứa ngáy tay, nả đại liên, phóng rocket.
           gió. Đứng lêu bêu giữa đồng, trong khi đám lính
           đang dừng lại, yên lặng chờ lệnh của chàng. Bao        oOo
           giờ cũng vậy, trong chàng luôn luôn bị hai trạng
           thái tâm lý đối nghịch nhau câu xé. Một đàng là          Người lính truyền tin đã bắt đầu lên máy liên
           trách  nhiệm.  Một  đàng  là  thương  đám  con  tội    lạc về nhà. Giọng hắn thì thào. Những người đi
           nghiệp của mình. Trách nhiệm đã bắt chàng phải         ngủ đêm hối hả vượt qua con đường đất, như chạy
           tàn nhẫn. Phải bắt con mình qua đêm từ gò mả này       trốn một điều tai ương khủng khiếp. Định muốn
           qua gò mả khác, hay ẩn mình trong mương rạch,          chụp tay một ông già, để mà hỏi: “Sao ông lại
           ngoi ngóp trong đầm lầy, những chỗ lý tưởng nhất       chạy trốn. Ông già rồi mà. Bộ ông không tin bọn
           cho các cuộc làm ăn đêm. Trách nhiệm bắt lính          tôi hay sao?”
           chàng phải đội mưa thay vì chàng có quyền tìm            Đám lính đã băng qua chiếc cầu tre nhỏ. Những
           một chỗ tránh mưa tránh gió. Nhưng ngược lại là        bóng hình mập mờ trong ánh sáng úa héo của một
           lòng thương cảm những đưa con khốn khổ của             ngày. Những hàng cây vông đồng rủ bóng sậm
           chàng. Họ cũng  muốn qua một  đêm  an  ổn. Họ          trên bờ kinh, phía sau trụ sở ấp.
           cũng ước được một chỗ nằm bằng phẳng không               Người hạ sĩ nhất đã quay lại hỏi Định:
           lồi lỏm gồ ghề. Thật là bất công khi giờ này, người      “Đêm nay ông định nằm chỗ nào ?”




                                                                                                               175

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180