Page 180 - index
P. 180

Ông Cày ngồi bên cạnh. Cabin là chỗ danh dự.         trí súng nặng, tổ nào tiếp trợ cho tổ nào… Quân
           Dành riêng cho trung đội trưởng và trung đội phó       trường không hề dạy về một yếu tố rất cần. Đó là
           mà. Ông Cày nhích người nhường chỗ cho chàng.          yếu tố tâm lý. Phải làm sao để kẻ địch cứ nghĩ rằng
           Định rút bao Pall Mall, mời ông. Ông đưa hai tay       mình có cảm giác bị phác giác dù chúng ẩn trong
           nhận điếu thuốc. Ông nói cám ơn. Định để ý đến         lùm, trong bụi. Phải làm sao để địch ngán nếu khai
           vết sẹo dài suốt cả bắp tay. Chàng hỏi:                hỏa đầu tiên. Chỉ có cách là buộc người lính bỏ ba
             “Ông bị thương lúc nào?” “Cách đây ba năm            lô,  đứng  thẳng  trừng  mắt,  như  sẵn  sàng  nhảy
           thiếu úy. Bị mìn. Không phải ở chỗ này mà còn ở        xuống chơi với bọn mày trong chớp nhoáng. Phải
           dưới đùi nữa.” Định muốn rưng rưng. Những vết          chứng tỏ rằng chúng tao sẵn sàng thí mạng cùi…
           sẹo ngang dọc, câm nín, hẩm hiu trên những phận          Yên tĩnh. Đoàn xe chậm rãi leo lên đèo. Sau
           đời thấp hèn, mà người ta tha hồ thổi phồng, ca        đoàn xe là một đoàn convoi Mỹ chở đạn pháo binh
           ngợi mà thật sự rổng tuếch và bất nhẫn. Ai hy sinh     đang  bóp  còi  inh  ỏi  xin  qua  mặt.  Đoàn  xe  của
           hơn họ. Ai lao về phía trước hơn họ. Ai gian khổ       chàng nép qua bên lề để nhường cho đoàn convoi.
           hơn họ. Ai nhục nhằn hơn họ ?                          Khi  chiếc  xe  sao  trắng  cuối  cùng  qua  khỏi,  thì
             Đoàn xe xuống đồi, rồi qua chợ quận. Định cố         bỗng một tiếng nổ dội ầm phát lên rồi tiếp đến là
           gắng nhìn vào trong, và chàng nhận ra người con        những tràng nổ tiểu liên, dòn dả cắt xé. Những
           gái quê. Hôm nay nàng mang áo vàng như màu             ngọn lửa bừng dậy, cùng những tràng nổ dội ầm
           bông cải, rực rở dưới nắng mai. Có lẽ hôm nay          ầm từ những thùng đạn pháo binh trên xe. Lính
           nàng đã dành cho chàng, trang điểm cho chàng,          nhảy ào xuống, núp vào những mô đá bên đường,
           mang áo mới cho chàng. Như vậy mà chàng lại            mạnh ai nấy bắn xối xả vào trong rừng. Có lẽ vì
           nghi ngờ, chùng lòng khi lính chàng bảo nhà nàng       hỏa  lực  bất  ngờ  của  đơn  vị  chàng  nên  địch  sợ
           có  người  nhảy  núi.  Lòng  chàng  đâm  xôn  xao.     không dám xung phong ra ngoài. Đàng sau, ông
           Chàng muốn tạ tình. Không hiểu sao chàng khẩn          đại đội trưởng thì đang gọi về trung tâm báo cáo
           cầu với người tài xế. Anh làm ơn ngừng lại vài         và xin trực thăng lên tiếp trợ. Giữa lúc ấy, Định
           phút.  Tôi  cần  mua  gói  thuốc  lá.  Người  tài  xế   nhận ra cách chừng 50 thước, một người lính Mỹ
           ngừng  xe  bên  đường.  Chàng  nhào  xuống,  chạy      lảo đảo nhào xuống xe rồi té trên đường. Hắn nằm
           đến  bên  người  con  gái.Nàng  thấy  chàng  buột      tênh hênh giữ lộ trống trải. Hắn cố gượng trong
           miệng  kêu:  “Anh.”  Chàng  tha  thiết  nhìn  nàng:    tuyệt vọng, để bò thêm một tí nữa. Rồi sau đó hắn
           “Anh đến thăm em đây. Tha lỗi cho anh, anh phải        nằm yên. Định biết hắn vẫn chưa chết vì rõ ràng
           đi liền. Đoàn xe đang chờ anh.” Nói xong, chàng        chân tay đang cử động, như cố gắng trườn thêm
           cầm bàn tay nàng xiết mạnh. Nàng để yên. Rồi           một chút nữa. Định không biết xử trí làm sao thì
           chàng nói: “Thôi anh đi.” Tiếng còi từ phía xe chỉ     ông Cày hối hả nói với chàng: Ông cho tôi một
           huy vang lên, thúc hối. Chàng trở lại xe. Rồi đoàn     thằng để nhào lên cứu hắn. Hắn nặng lắm, một
           xe tiếp tục lăn bánh. Anh sẽ ra đi về miền mênh        ngừơi không khiêng nổi hắn đâu. Hắn nằm như
           mông…                                                  thế nguy hiểm lắm. Định gật đầu rồi ra lệnh binh
                                                                  Hà cùng nhào lên. Chàng nói với người hạ sĩ nhất
           oOo                                                    của mình bọn tôi sẽ bắn yểm trợ ông. Rán cẩn
                                                                  thận.
             Khi xe lên đèo, Định mở cửa cabin, một tay             Ông Cày cầm M79 vụt chạy lên. Tiếp theo là
           cầm súng, một tay đeo vào thành cửa xe mà đứng         binh  Hà.  Định  hét  hỏa  lực  tối  đa.  Ông  đại  đội
           như chàng cao bồi chánh hiệu. Chàng đã ra lệnh         trưởng gọi máy hỏi, Định chưa kịp phân trần thì
           lính xếp băng xe lại, tất cả đều đứng dậy súng chĩa    chàng thấy cả người ông Cày ngả xuống bên thằng
           ra  hai  bên  đường  như  sẵn  sàng  khai  hỏa.  Kinh   Mỹ. Định nóng mặt, càng hét lớn. Bọn mày yểm
           nghiệm  này  không  phải  từ  trong  các  bài  học  ở   trợ cho tao. Y Đao, mày theo tao. Giữa lúc đó, hai
           quân trường mà từ kinh nghiệm chiến trường. Bài        chiếc trực thăng của Sư đoàn Một Kỵ Binh bỗng
           học về phản phục kích trong quân trường chỉ dạy        xuất hiện, thi nhau phóng hỏa tiển xuống hai bên
           về những điều căn bản như cách bố trí đội hình, vị     bìa rừng. Định chạy lên. Những người lính khác




                                                                                                               180

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185