Page 179 - index
P. 179

nhập vào người. Khi chàng gãi, thì chàng có cảm        phải tự nhiên mà có. Ít ra, đơn vị cũng làm tròn
           giác hơi ớn lạnh. Chàng mở mắt trao tráo nhìn lên      trách nhiệm mà ông Tướng Tư Lệnh Nguyễn văn
           bầu trời đen tối. Tiếng dạ trùng vang lên não nuột.    Hiếu đã dành cho đại đội.
           Có cả tiếng chim vạc cất lên lẽ loi. Bóng người          Tám, người lính ô đô, hỏi Định:
           lính canh mập mờ như pho tượng. Và tiếng gió thì         “Ông thầy có cần mang gì theo, nói cho em
           thỉnh thoảng rít lên, hú dài trên cánh đồng. Gió       biết.”
           làm  mảnh  chiếc  poncho  đập  phành  phạch.  Có         “Cám ơn Tám, không.”
           tiếng mớ của một người lính nào đó. Rồi có tiếng         Trí  đang  bận  thử  máy  với  thằng  Yên,  mang
           gọi đổi phiên. Sau đó là tiếng chửi thề của ông        máy truyền tin cho ông đại đội trưởng. Hôm nay,
           Cày về đám chuột chạy loạn xạ, đuổi nhau trong         ông Tướng trung đội phó nghỉ phép, nên hạ sĩ nhất
           đêm, chui vào cả trong ba lô, bò ngay trên mình        Cày được giữ chức xữ lý. Thấy ông đang bận rộn
           mẩy. Ôi, những đứa con của chiến trường hẩm            cùng hàng quân, chàng bỗng thương ông hơn bao
           hiu. Hẩm hiu cùng trời đất, hẩm hiu cùng hàng          giờ. Nỗi bất mãn của ông đã biểu lộ đêm hôm qua
           ngũ, hẩm hiu mà không dám hé miệng, hé môi.            không phải không có lý do. Cái lon hạ sĩ nhất của
                                                                  ông đã quá lâu, trong khi những tay ở hậu cứ hết
           oOo                                                    kẻ này đi học khoá hạ sĩ quan, hay kẻ khác được
                                                                  lên cấp. Chàng nghĩ là phải giúp ông sau lần tăng
             Ngày hôm sau, đại đội được lệnh tăng phái cho        phái này. Nhưng giúp bằng cách gì. Chàng cũng
           một trung đoàn đang tham dự một cuộc hành quân         không thể biết. Có lẽ một khuyết điểm lớn của
           hổn hợp Việt Mỹ. Tiếng kẻng vang lên dồn dập.          quân đội là rập khuôn theo quân đội thời Tây đô
           Người lính trực đã bắn ba phát súng để ra hiệu         hộ, dành cho đơn vị trưởng một vai trò mà người
           cùng đám lính ở dưới trại gia binh. Người trung sĩ     lính xem là bậc cha mẹ, có quyền uy tối thượng.
           tiếp liệu đang phân phát lương khô và đạn dược         Đơn vị trưởng thương thì nhờ ghét thì chịu. Đơn
           cho từng trung đội. Định đã quá quen thuộc với         vị  trưởng  là  Mặt  Trời  Đại  bàng,  bóng  rợp  trên
           cảnh  tượng  như  thế.  Những  nỗi  hồi  hộp,  bâng    những con chim sâu chim mía… Còn chức trung
           khuâng, lo âu vô cớ đã không còn nữa. Giờ là nỗi       đội trưởng thì không có một thẩm quyền gì ngoài
           dửng dưng.  Dửng dưng  chấp nhận. Dửng dưng            việc xem bản đồ, chấm toạ độ, coi phương giác
           như con số không to tướng. Như mấy giòng thơ           trên địa bàn, nhận lệnh, thi hành lệnh và được có
           mà chàng đã sáng tác:                                  một kẻ hầu không công. Còn lại là vai trò của một
                                                                  người  lính  tiền  sát  hay  khinh  binh  không  hơn
              Đời ta là con số không vô tận                       không kém. Thật vậy, từ ngày nhận chức trung đội
              May trên đầu còn chiếc mũ rừng                      trưởng đến giờ, cả năm, chàng chưa bao giờ được
              Mũ nhẹ nên xem đời cũng nhẹ                         hỏi ý kiến hay được cơ hội đề nghị thăng thưởng
              Chiến tranh. Thì cũng tựa phù vân…                  thuộc cấp của mình. Việc này hoàn toàn từ hậu cứ.
                                                                  Mà thật ra, chàng cũng chẳng cần bận tâm. Chàng
             Rồi tập họp điểm danh, rồi kiểm soát đạn dược,       chỉ biết rượu đàn bà và súng đạn. Chàng chỉ biết
           rồi báo cáo đại đội phó, rồi chờ xe lên đồi bốc đi.    hối hả để sống và mai ta đụng trận ta còn sống. Về
           Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh. Chỉ cầu mong           ghé Sông Mao phá phách chơi… (thơ Nguyễn Bắc
           bấy nhiêu, để còn thời giờ mà níu kéo tuổi thanh       Sơn)
           xuân. Nhưng rõ ràng mặt trận không yên tĩnh nổi.         Bây giờ đoàn xe bốn chiếc GMC đã bò lên đồi.
           Những cuộc đụng độ với quân chính qui Sao Vàng         Lính lục tục lên xe, ba lô súng đạn kềnh càng.
           càng lúc càng nhiều. Vài quận lị đã bị mất, và một     Chẳng ai bận tâm thắc mắc về một nơi mà họ sẽ
           tiểu đoàn bộ binh đã bị thiệt hại gần hết, trong đó    đến. Anh sẽ ra đi vào miền mênh mông. Lời ca
           có  thằng  bạn  của  chàng.  Tiếng  trọng  pháo  hay   của  Lệ  Thu  như  vướng  vít  theo  lớp  bụi  đỏ  và
           bom rền đã nghe rất gần bộ tư lệnh. Rất may, từ        những áng mây xa trên những núi rừng hiểm địa.
           trước đến giờ, bộ tư lệnh vẫn chưa bị một trận         Định mở cabin xe.
           pháo nào của địch rót vào. Công lao này, không




                                                                                                               179

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184