Page 177 - index
P. 177

“Thiếu úy, nhà gọi máy bắt mình báo cáo chỗ          nhiên nổi cơn điên, nhai ly miệng chảy máu đỏ
           làm ăn”                                                lòm  rồi  xách  dao  rượt  vợ  muốn  tuột  cả  quần.
             “Tao biết. Nói với họ chờ vài phút.”                 Chàng nghe thằng Tâm nói như thế. Ông Ký lên
             Rồi Định nhìn cô gái lưu luyến:                      đồng gọi bà cô về, bả cho biết, tại nó dám trải
             “Chào em. Anh chờ em ngày mai nhé.”                  poncho trên mả. Có thật như vậy không. Nhưng
                                                                  chàng không thể chọn địa điểm nào khác. Chỉ có
           oOo                                                    gò mả mới là nơi phòng thủ an toàn nhất. Những
                                                                  ụ mả là chỗ để nương thân. Và bốn phía thì trống
             Người hạ sĩ nhất đã dẫn toán lính trở lại. Ông       trơn để người lính có thể dễ quan sát. Tháng này
           nói:                                                   là tháng mưa, gò mả là nơi khô ráo, để người lính
             “Tôi vừa gặp thanh niên chiến đấu. Họ nói cách       khỏi phải đứng dưới nước lụt trong mương dưới
           đây không lâu người ta khám phá một chiếc hầm          rạch. Còn bờ ruộng thì quá hẹp, không đũ chỗ cho
           nằm dưới cửa ra vào trong căn nhà đó. Nhà đó có        mười mấy đứa con qua đêm. Hơn nữa, du kích hay
           thằng con nhảy núi.”                                   tiền sát bên kia tinh quái lắm. Họ dễ gì đi đường
             Rồi ông chỉ tay về phía nhà cô gái.                  khô đường ráo.
             Định lặng người đi trong một lát. Trời ơi, lại         Bây  giờ  đám  lính  đã  ngồi  bệt  trên  gò  mả.
           thêm một lằn ranh oan nghiệt nữa chém xuống            Những dáng nặng nề, ba lô súng đạn như những
           thân phận thế hệ đám trẻ này. Nên trách ai đây,        hình thù quái dị. Bên kia cầu là trụ sở ấp. Những
           kết án ai đây. Giữa lúc giấc mơ nở hoa, đầy những      thanh niên chiến đấu đã rút lên mạn trên. Tiếng
           nụ hồng thì bây giờ lại thay bằng trái đắng. Vâng.     chó sủa nghe buồn bã lạ lùng.
           Chàng muốn lấy súng nả lên trời bắn cho đã giận.         Ông Cày chồm người, dặn dò từng thằng lính:
           Khi em cúi đầu yên lặng, anh hiểu là anh đã có em        “Tụi bây phải rán thức, rán thức nghe không ?”
           trong phần đời. Anh hiểu là em sẽ là người yêu           Rồi ông ta quay sang Định, giọng lè nhè:
           của anh, và là vợ anh. Anh đã đi tìm một nụ hoa,         “Mình bắt bọn nó thức đến 12 giờ đêm, rồi mới
           và nụ hoa anh đã thấy rồi, nụ hoa đồng nội. Anh        bắt đầu gác cho chắc ăn. Dầu Nhị Thiên Đường
           không cần biết những nhân danh, những mỹ từ            tôi sẽ đem đi trét vào mắt bọn nó, sợ bọn nó ngủ.”
           thòng lọng…Nhức đầu nhức óc lắm rồi. Anh chỉ
           cần em, bởi vì lần đầu con tim anh biết rung động      oOo
           là gì, cần em cho anh một lần nủng nịu, giận hờn,
           thơ dại, quê mùa, nhưng tha thiết…                       Nửa  đêm  trời  bỗng  đổ  mưa  lớn.  Những  hạt
             Chàng buồn bã bảo ông Cày:                           mưa ào ào bủa xuống, bất ngờ khiến Định không
             “Thôi đi tìm chỗ khác. Ra gò mả mà nằm.”             kịp mang áo mưa. Vầng trăng đã khuất trong mây,
                                                                  nhưng chàng có thể thấy một không gian mờ nhạt
           oOo                                                    trong màn mưa. Những vệt nước loang dần trên
                                                                  má và ri rỉ trên cổ. Tám – người lính ô đô của
             Khu gò mả nằm bên kia cầu, giữa một vườn             chàng – đã vụt ngồi dậy, trùm áo mưa kín mít.
           xoài rậm rạp. Nơi này, Định có thể thấy rõ cánh        Ngồi một đổi, hắn lại bắt đầu gục. Bên cạnh, đám
           đồng hướng Đông mà địch vẫn từ hướng núi Kỳ            lính vẫn ngồi, hoặc nằm bất động. Có tiếng ho và
           Sơn trở về xâm nhập.                                   bị nghẹn ở cổ. Lại có tiếng của hạ sĩ nhất Cày trổi
             Định thầm thì với ông Cày:                           lên, phẫn uất: “Rán mà thức để canh cho bọn nó ở
             “Ông cắt gác cho tôi. Đêm nay tôi nằm tại gò         nhà được lên lon, nghe bọn mày.” Rồi ông ho sù
           mả này.”                                               sụ. Định bước đến phía ông Cày, giận dữ:
             Ông Cày chắc lưỡi:                                     “Ông muốn chết cả đám hả ?”
             “Nằm gò mả hoài có ngày không bị phun cùi              Ông Cày nói:
           thì cũng bị điên như thằng Nha đó ông.”                  “Tui tức chịu không nổi. Tui đi lính mười mấy
             Định im lặng. Chàng nhớ đến Nha, người lính          năm mà vẫn còn hạ sĩ nhất. Bọn quân số chúng
           mang  đại  liên.  Một  tay  mạnh  khoẻ  như  thế,  tự




                                                                                                               177

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182