Page 176 - index
P. 176
Định không đáp. “Sợ thiếu úy chê nhà quê nghèo.”
Định bảo lính rút vào một ngôi nhà tranh, che “Không. Tôi nói thật mà. Bộ cô tưởng tôi
khuất bởi những hàng xoài rậm rạp. Rồi chàng không phải là dân ở nhà quê sao ?”
nháy người lính truyền tin: Mày vác súng đi với Và Định cười lớn:
tao. Tên lính cười thông cảm. Tôi biết ông đến với “Tôi gánh nước tưới rau một cây.”
người yêu của ông rồi mà. Định dặn hắn: “Mày Người con gái cười lộ lúm đồng tiền:
đừng nói với bọn nó.” “Em không nói đâu ông. “Thôi mà thiếu úy. Bà xã của thiếu úy để đâu
Em thấy cô ấy cũng đẹp đấy.” mà thiếu úy phải gánh nước.”
Rồi cả hai nhảy rào. Định thì bồi hồi mong “Bà xã của tôi chết rồi. Tôi muốn kiếm người
được thấy lại người con gái quê mà chàng đã gặp khác mà ai cũng chê tôi hết.”
trong buổi chợ quận. Còn Trí thì mong được chia “Bác trai đâu rồi cô?”
xẻ cùng ông thầy hắn niềm vui mà chỉ mỗi một “Cha tôi ổng đi ngủ đêm rồi.”
mình hắn biết. “ở đây yên mà…”
“Tại ổng sợ. Nơi này sống khổ lắm. Tối không
◊◊◊ ai dám ngủ nhà. Đau cũng không dám ra bệnh xá
…Định đã thấy nàng đang ngồi bên giếng, giữa quận nữa.”
một vườn cải xanh thẩm. Những bông cải vàng nở “Đêm nay cô yên chí ngủ với má.”
rộ. Cô gái dường như không biết có người lạ vẫn Cô gái xịu mặt:
cúi đầu vo nếp. Định nhìn, muốn cắn vào bờ gáy “Thiếu úy cứ chọc em hoài.”
trắng phau phơn phớt lông măng. Chàng vẫn đứng Tâm hồn Định trở nên ấm áp lạ lùng. Chàng
yên khuất sau hàng rào. Bỗng con chó vàng từ không còn biết đến vị trí của chàng hiện tại nữa.
trong nhà chạy ra sủa rân. Tiếng bà già rủa con Chàng muốn ôm nàng vào lòng, hôn trên đôi môi
chó: “Quỉ nà, sủa bậy nà.” Con chó vẫn cong đuôi mọng, vỗ về trên bờ vai mềm mại, vuốt đầu tóc
sủa. Người con gái bây giờ mới chợt nhìn lên, đôi còn xanh mướt mùa xuân. Chàng ước mơ một căn
mắt mở lớn ngạc nhiên. Nàng khẻ vén những sợi nhà nhỏ như thế này, vườn rau cải, bờ giếng đá
tóc mây rũ loà xoà trên trên trán, rồi lại cúi xuống như thế này., và một đời sống dản dị, giữa một
như vô tình không biết người quen. Trí chào bà màu xanh bát ngát của đồng lúa mênh mông.
già thật lễ phép. Nó đang cố lấy cảm tình cho ông Chàng hỏi nàng, tha thiết:
thầy của nó. “Thưa bác, rau tốt quá hè. Cải tốt quá “Cô còn nhớ buổi sáng phiên chợ Quận
hè…..” Bà già nhìn sững Định một hồi. Trí chỉ tay không?”
về phía Định rồi giới thiệu: “Trung đội trưởng của “Dạ nhớ.”
con đó bác.” Lập tức bà già rối rít xoa vội tay: “Riêng tôi, thì tôi nhớ lắm. Từ ngày gặp cô, tôi
“Mời trung sĩ vào nhà uống nước cái đã.” Trí đính cứ mơ một ngày được qua nhà cô, để thăm hai bác,
chính: ‘Thiếu uý chứ không phải trung sĩ đâu thưa thăm cô…Có phiền cho cô không ?”
bác.” “Dạ, mời thiếu úy vào nhà.” Định lễ phép từ “Đâu có phiền gì, thiếu úy”
chối. Nhưng bà già đã kêu cô gái: “Gái, vô pha “Xin cô đừng gọi tôi là thiếu úy. Cô gọi tôi là
nước đi con.” Người con gái dạ rồi đứng dậy. anh được không.”
Định làm bộ nói lớn để cô gái nghe: “Dạ làm “Dạ, thưa anh, tối rồi. Bà già em khó lắm.”
phiền cô và bác.” Chàng thấy nàng cười mỉm. Định nói đầy trách móc:
Lòng Định lại càng nôn nao hơn bao giờ. “Cô muốn đuổi tôi sao ?”
Bây giờ, người con gái đang múc nước tưới “Dạ em không dám”
vườn rau. Đôi ống quần đen của nàng xắn lên để “Mai cô có đi chợ quận không?”
lộ hai bắp đùi trắng như mở sa. Định tiến đến bên “Dạ, thưa có.”
giếng, hỏi vơ vẩn: “Anh sẽ là khách hàng đầu tiên của em. Anh sẽ
“Cải này để Tết làm dưa phải không cô ?” mua tất cả.”
“Dạ vừa làm dưa vừa để bán.” Bây giờ người lính truyền tin đã đến bảo:
“Tết cô cho tôi về ăn Tết với cô, được không?”
176
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX