Page 172 - index
P. 172
trước kẻ dưới tay) cũng như khi rù rì rủ rỉ với mấy một câu thôi mà thấy cả mấy trăm năm lịch sử ùa
cô nàng rắn lục, anh mới là anh, thực sự là anh, về. Mà thiên cổ thức dậy cùng muôn họ. Mà giáo
người thanh niên lãng mạn, yêu người và yêu đời gươm loang loáng giữa cờ xí rợp trời. Mà trống
tha thiết mà vẫn phải làm ra vẻ lãnh đạm, phản thúc chiêng kêu inh ỏi. Ðọc có một câu thôi mà
kháng mà vẫn chấp nhận, tuyệt vọng mà vẫn chiến tôi thấy máu xương vô định. Mà tai tôi bỗng ù ù
đấu. Tội nghiệp cho anh với mớ dằn vặt không gió thổi. Mà mặt mày tôi trăng dõi dõi soi. Ðọc có
thôi như mấy đường chỉ tay chạy ngoằn ngoèo đến một câu thôi mà tôi thấy rõ ràng cái ngày hai anh
chết cũng không ra khỏi cái lòng bàn tay chai sạn. em ông Trịnh Kiểm Nguyễn Hoàng bày đặt chơi
Ðây có phải là lời của một kẻ tình si muôn thuở trò chia dân chia đất. Và từ đó lịch sử đau bầm
không? ...Ðêm nay cũng vậy. Khi trời tối hẳn, dập. Và từ đó cha mẹ khóc con, vợ khóc chồng,
trung đội bắt đầu băng đồng tiến về gò mả. Lạnh. anh em khóc nhau. Ðọc có một câu thôi mà tôi
Trời lạnh rồi. Em yêu dấu. Em của đành đoạn, của thấy con sông Bến hải. Và từ đó lịch sử đau bầm
vô tâm, muốn quên mà vẫn nhớ... Ðọc tới đây tôi dập. Và từ đó súng nổ dao đâm. Và từ đó trại tù
thấy thương anh quá cỡ. Súng ống đeo đầy mình, mọc nhanh như nấm dại. Và biển Ðông. Và thân
muốn bắn muốn giết thì lúc nào cũng được mà cứ ta và hồn phách ta tiêu vong. Vâng, tôi đã sững sờ
hễ nhớ thương thì cứ chỉ vò võ một mình. Người như vậy, tôi đã ú ớ như vậy khi tình cờ đọc được
yêu ở đó, dưới mấy tầng sao đó, giữa phố đèn câu thơ của anh. Cho dù lịch sữ đau bầm dập. Và
xanh đỏ đó, cách đâu mấy đoạn sông thôi, mà thành quách kia, rêu phủ đoạn trường. Tôi không
người thanh niên đang ở tuổi yêu đương cứ phải biết anh ra chơi Huế ngày nào, và giữa mấy vòng
nín thương nín nhớ để "đáp lời sông núi". Sông thành rêu xanh dầy mịt, anh đã thấy gì mà làm thơ
núi chi mà bất nhân thất đức cứ đày đọa đám con dữ dội đến vậy. Thơ nặng chịch mà thống thiết
mọn. Thanh xuân đâu có kiên nhẫn như cái đám như khối đá lì mặt. Nặng như cả cái khối máu
lính kích đêm mà biểu chờ biểu đợi. Thanh xuân xương nó chứa trong đó. Và thống thiết như cả cái
là người tình vốn có tiếng chẳng chịu thủy chung. khối u hồn lởn vởn quanh đó. Ðọc thử lên nghe
Ðã có bao nhiêu cuộc tình hụt hơi bỏ lại dọc cái âm vang kỳ lạ lắm. Cho dù lịch sử đau bầm
đường. Rốt cuộc chỉ có đám người đi trận là thiệt dập. Có nghe tiếng âm âm trầm trọng của nó
thòi nhất. Cho dù những người qua cầu năm xưa không? Ðau bầm dập. Phải chi nó bầm thôi thì chỉ
chắc gì nhớ đến đám gát cầu. Những điều anh nói xuýt xoa cũng đủ. Hoặc là dập nát luôn cho rồi thì
đã thành tiên tri. Vâng, người ta chịu quên lắm cũng la ̀ chỉ một lần. Không, lịch sử quái ác lắm.
anh. Có người con gái nhung lụa nào chịu vá giùm Lịch sử cứ hay chơi trò lập đi lập lại, tái diễn hoài
tấm áo trận rách... Tôi thích cái tánh nói thật của không biết mệt. Cứ như thú dữ giỡn mồi, vờn qua
anh dù nghe ra sao thấy bẽ bàng. đảo lại phóng tới chụp lui cho đã đời, tung lên
Cho dù lịch sử đau bầm dập. hứng xuống cho bầm dập rồi mới há miệng cắn
Thơ của anh đó. Câu thơ như một cái tát đột phụp. Chớ không phải sao. Dòm lại anh em ta, bà
ngột, nó làm tôi choáng váng. Tôi đã nói là tôi có con ta coi có phải. Mấy cái truyện của anh về
làm thơ. Mà làm thơ lịch sử nữa mới chiến. Có lúc người lính trận nếu không bầm dập thì là gì nữa.
tôi mê hoảng như lên đồng bóng, làm không biết Ông Tư chèo đò, cô gái tìm chồng, hai mẹ con ở
mệt một mạch gần bảy tám trăm câu để tìm cách đầu phi trường Phụng dực... nếu không bầm dập
nói lại cái chuyện oan ức của một dân tộc. Làm thì là gì nữa. Một câu thơ thôi anh, anh làm tôi bật
xong, phải nói thiệt là đọc đi đọc lại tôi thấy "đã" ngữa. Rồi nín luôn, cái dòng thơ của tôi. Bởi vì
lắm. Tôi tưởng như mình vừa làm được chuyện để đâu cần nữa. Ðủ rồi. Tôi có khiên cưỡng cũng chỉ
đời, thiếu điều "viết vào giấy dán ngay lên cột". là dông dài. Mà thơ thì dông dài làm chi cho mệt.
Vậy rồi trời xui đất khiến cho tôi lọt ngay vào cõi Thơ là gom, là đọng, là gói hết trăm năm vào một
thiên la địa võng của thơ anh. Cho dù lịch sử đau chữ. Thơ là ngưng, là tịnh mà nhốt cả gió bão vào
bầm dập. Trời ơi đọc có một câu thôi mà tôi cảm một câu. Ðủ quá rồi anh.
như bị mấy trăm cơn gió lạ trúng vào người cùng Cho dù lịch sử đau bầm dập.
một lúc. Cho dù lịch sử đau bầm dập. Tôi đọc có
172
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX