Page 167 - index
P. 167
Nói Với Người Trung Đội Trưởng Cũ ...
Vậy là hai mươi sáu năm sau ngày anh buông úy hơi chau lại, anh hỏi thêm đôi điều về mấy
súng, gần ba mươi năm sau lần anh chào nghiêm người quen biết, rồi thôi. Mấy câu đối đáp ngắn
trước hàng quân nhận chức trung đội trưởng, tôi ngủn, bời rời như đang nói đến một chuyện chẳng
có dịp nói chuyện với anh, người bạn mới biết mà ăn nhằm gì đến họ. Người tài xế thì vừa lái xe vừa
chừng như thân lắm. Kể ra chúng ta còn quá may ngân nga mấy câu vọng cổ. Ông sĩ quan thì mắt
mắn, sau một cuộc chiến tàn khốc như vậy mà anh không rời tờ tạp chí văn học rất được ưa chuộng
còn sống sót để viết lách, tôi còn sống sót để đọc thời đó. Cả hai làm như không thấy đêm đang
thơ văn của anh mà tức tuởi. Bạn bè của anh, bạn buông nhanh xuống đoạn đường tử địa. Và chiến
bè của tôi thiếu gì người đã bỏ cuộc nửa chừng tranh thì dươ ̀ ng như ở đâu đó, xa lắm, mặc dù vẫn
sau khi đã trân mình chơi xả láng với súng đạn nghe tiếng đại bác dội lại cầm chừng. Cả đến khi
ngoài trận địa, hay sau này với đói khát trong trại người tài xế nhắc đến cái báo cáo đào ngũ đang
giam... chờ ở đơn vị, người bạn đường cũng không thấy
Chắc tôi phải nói rõ với anh điều này. Mười gì là xao xuyến. Có một thời người ta cam phận
năm sau ngày bỏ xứ, khi cơn đau thất tán đã có cơ đến vậy sao, như biết mọi vùng vẫy phản kháng
lắng xuống, tôi bắt đầu làm thơ trở lại. Những câu đều vô ích. Như sinh ra đã là như vậy. Như sống
thơ nói về cuộc khổ nạn lớn quá tầm mức nhân vốn là như vậy. Như chết sẽ là như vậy. Như hai
gian. Thú thiệt, trong khi mần mò lục tìm lại quá người lính chiều nay nói đến giặc giã bằng cái
khứ, tôi cứ bị lấn cấn hoài về một số hình ảnh đã kiểu hàn huyên mưa nắng. Thái độ thản nhiên của
làm tôi thắc mắc mà tôi tưởng đã rơi rớt mất tiêu họ cũng như của đám lính kéo vào rừng đã làm
trên con đường thương khó. Lần đó, khoảng năm động lòng tôi không ít. Dĩ nhiên tôi chưa bao giờ
70-71, biết được tường tận cái nguy hiểm rình rập bám
Sau khi mãn khóa Thủ Ðức, trước khi được riết họ đến mức nào trong suốt cuộc thập tử nhứt
biệt phái về ngành chuyên môn, tôi có giang một sanh. Và như vậy làm sao tôi biết họ lừng lững
chuyến xe tiếp vận từ hậu cứ lên thăm người anh thiệt tình đến chừng nào. Nhưng đến bây giờ thì
đang đóng quân ở vùng Lộc Ninh Bố Ðức. Hôm tôi biết. Biết sau khi đọc anh, từ vài năm nay,
đó chiều đã muộn. Con đường chạy từ Chơn những bài thơ hừng hực hơi sống và mùi chết,
Thành lên căn cứ B vặn vẹo giữa những cánh rừng những tập truyện lạnh ngắt sắt thép mà lại nóng
cao su nổi tiếng là hay tráo trở. Xe vừa qua một hổi tình người. Cho dù lịch sử đau bầm dập...
khúc quành thì tôi thấy một cánh quân độ vài chục Dường như bắt đầu từ cuối một trận đánh...
người đang lội bộ dọc theo đường bỗng rẽ ngang Suốt cả một buổi trưa hai thằng chúng tôi mắc
rồi mất hút vào khu rừng sụp tối. Mấy người lính nạn không thể bò xuống đồi. Tư bị đạn trúng bả
nhỏ con gầy gò tới độ cái ba-lô trên lưng trở nên vai và chân. Còn tôi thì bị lựu đạn làm bể cả bắp
lớn khác thường như muốn đè sụm cả họ. Xe qua, đùi. Lúc này mạnh ai nấy thoát. Bởi ai cũng biết
tôi còn kịp thấy người đi chót, trẻ và non như mụt rằng nếu ở lại thì chết bởi những họng súng đang
măng. Họ đi đâu, đêm sắp mịt mùng. Và trong đó, săn mồi từ cao điểm. Rõ ràng đây là một cuộc thí
rừng thù nghịch. Tôi nao nao như thấy có gì bất quân... Sau đó là một lời nhắn, không, một lời trối.
nhẫn. Lòng xe mờ, ngoài tôi và người tài xế, còn Mày là nhà văn. Tao là độc giả của mày. Mày phải
một viên thiếu úy rất trẻ. Qua câu chuyện trao đổi, sống. Mày nghe rõ chưa. Mày phải sống để mà
tôi biết anh ta trễ phép sau mấy tháng dưỡng viết lại... Mày hãy nói cho mọi người biết về
thương đúng lúc trung đội bị hốt gọn trong chuyến những cái chết chó má như thế này. Chết mà
đổ quân Hạ Lào. Nếu trình diện sớm hơn thì giờ không bắn được một viên đạn như thế này... Từ đó
này chắc đâu có mặt ở đây nữa. Mặt người thiếu anh lãnh một sứ mệnh, không phải, sao tôi ghét
167
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX