Page 168 - index
P. 168

hai chữ sứ mệnh này đến vậy. Từ lúc nào những          còn  lúc  thúc  buồn  bã  trong  lòng  anh.  Bởi  vậy,
           hoa ngôn trở thành giây thòng lòng siết cổ siết hầu    nhiều năm sau khi đã vẫy vùng mõn hơi, đã chống
           đám người tuổi trẻ? Anh không lãnh một sứ mệnh         chọi túi bụi để còn được sống, vừa mới sống được
           nào hết. Cuộc chiến đó đã chơi anh và bạn bè anh       là anh chụp lấy cái quyền của anh, nói và viết theo
           cạn láng bằng canh bài lật lọng. Mươi năm sau,         ý mình về cuộc chiến. Không phải cuộc chiến của
           người chết thì đã chết, người còn sống thì hoặc tàn    mấy ông tướng khiển lệnh qua tầng tầng vô tuyến,
           phế thể xác hoặc thương tật linh hồn. Phế tích đậm     không phải cuộc chiến của mấy ông chính trị gia
           đến không chịu phai, đến còn thấm lan ra thơ văn       mồm loa me ́ p giải... mà là của người lính ở tuyến
           suốt  từng  lần  hồi  tưởng.  Vậy  đó,  không  thông   đầu, của người đã biết súng đạn dữ dằn thế nào,
           điệp, cũng chẳng tuyên ngôn. Anh nhắc lại một          đã vả mồ hôi vì sợ hãi, đã tức dội lồng ngực vì
           trận đánh, một vết thương, một cái chết, một cơn       tiếng nổ, và máu mặn ra sao, và nước mắt mặn ra
           sợ hãi, một nỗi vui mừng, một niềm tuyệt vọng,         sao ...
           một sự thật như nó là nó, không ngụy tráo cũng           Thêm  chút  nữa,  đó  là  cuộc  chiến  của  người
           chẳng tuyên truyền. Có người muốn quên. Nhưng          trung đội trưởng, cái chư ́ c vi ̣  vừa tầm đúng cỡ nhất
           anh thì nhớ. Anh viết về cuộc chiến đã xảy ra mà       để thấy hết cái lớn lao nhất cũng như cái nhỏ nhoi
           anh đã tham dự, nhiều người đã biết cũng như còn       nhất của đời lính, để hứng nhận đúng nơi đúng chỗ
           rất nhiều người khác không biết mặc dù đã sống         nhất cơn sấm sét của chiến tranh. ... phải là người
           cận kề. Anh nói giùm bạn anh, những người trước        làm gương, người ra lệnh trực tiếp không phải
           đây không được phép nói và đến giờ không còn           qua máy truyền tin, mà qua hò hét, qua nòng súng
           dịp nói nữa. Ðược không?                               dí vào lưng thuộc cấp... phải làm sao kêu họ nằm
             Cho dù lịch sử đau bầm dập...                        ngoài  đồng,  trên  gò  mả,  đứng  dưới  kênh  ngập
             Anh lội suối lội non, chết lên chết xuống, hồn       nước, dưới những cơn mưa như thác... Mà cũng
           xác rách bươm cho đã rồi thôi. Chấm hết một cách       còn là người phải nạt, phải gào, phải dọa, để đám
           lãng nhách. Mấy ông quan lớn kéo nhau bỏ đi sau        dân, gồm đàn bà con nít, từ dưới hầm chui lên, để
           khi gân cổ hò hét, xúi bẩy, rầy rà, mắng nhiếc.        họ còn được sống... phải chiến đấu trong sự dằng
           Anh và bạn bầy anh ở lại bị hốt thảy vào các trại      co của lương tâm và thù hận... Vâng, chính cái
           tù tiếp tục sống dở chết dở sau khi đã xé thịt hứng    cuộc chiến đó mà anh muốn nói, thứ cuộc chiến
           đạn, sau khi đã bầm gan vuốt mắt cho hết người         vẫn thường được thống kê trong những bản tin
           bạn này đến người bạn khác, sau khi đã nát dạ          chiến sự hàng ngày theo kiểu "bên ta vô sự, địch
           nghe hết lời đay nghiến, rủa xả của đám góa phụ        để lại x xác chết" đã có lúc không còn làm bận tâm
           xuân xanh làm như chính anh đã giết chồng họ,          ai nữa. Thứ cuộc chiến mà mỗi người lính không
           làm như anh có quyền lực mà không chặn lại giùm        phải là một danh số, mỗi đơn vị không phải là một
           viên đạn vô tình... Mà thật ra thời buổi đó anh có     chấm đỏ trên bản đồ mà là một khối người bằng
           quyền lực gì đâu, anh cũng chỉ là một nạn nhân         xương bằng thịt biết sướng biết đau có những cơn
           như  chồng  con  họ  vậy  thôi.  Nhắc  lại  mà  thêm   mơ  và  những  hồi  nhớ.  Không  phải  những  trận
           buồn phải không anh. Cái quyền đó, cái ảo tưởng        đánh đã được ghi chép vào quân sử. Chuyện đó để
           đã hơn một lần bị dập tắt ngay trong cơn dầu sôi       dành cho mấy ông học giả đeo kính gọng vàng,
           lửa bỏng. Tôi biết có lần anh đã nín thở chờ qua       mấy ông chức quyền hối lỗi ăn năn. Anh chỉ viết
           cơn mưa pháo, rồi cắn răng cắn lưỡi mà viết, dưới      về ngưòi trung đội trưởng và những ngưòi lính của
           giao thông hào, trong lùm trong bụi để nhắc chừng      anh thôi bằng chính ngón tay đã có lần siết cò súng
           mọi người một sự thật đằng sau những ngôn từ           đến muốn gãy, bằng cái đầu đã có lần muốn nổ
           hoa mỹ. Nhưng mà có được đâu. Vi cuộc chiến          tung vì những suy nghĩ rối nùi không tìm ra nút
                                               ̀
           anh muốn viết. Nhưng rồi cũng vi cuộc chiến đôi   gỡ. Bởi vì khác với những người lính thuộc quyền,
                                            ̀
           khi anh phải nin lă ̣ ng. Co ́  phải đo ́  chinh la ̀  ca ́ i mâu   có khi chỉ là một người ít học chơn chất, một đứa
                                              ́
                         ́
           thuẩn lơ ́ n nhất trong thơ ̀ i đa ̣ i khổ na ̣ n cu ̉ a chu ́ ng   trẻ mới lớn tuổi còn non hơn lá mạ, anh biết nhiều
           ta. Những xác chữ chết yểu vì vậy còn bỏ nằm la        hơn họ cho nên anh khổ tâm hơn họ. Và cũng khác
           liệt trong đầu anh. Những cái thấy cái nghe vẫn        với thượng cấp đã dày dạn đến chai lòng, anh thấy




                                                                                                               168

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173