Page 165 - index
P. 165

Ông lãnh tụ ôn tồn nói:                              nhìn thấy ông lãnh tụ Ba đang ngồi xỉa răng trong
             “Sông còn cạn, núi còn mòn, thì dối trá, láo         cái ghế của ông. Và ông nhổ phẹt ra một mẫu thịt
           khoét, bịp người, có bao giờ tồn tại mãi được. Láo     nhỏ, văng nằm trên bàn. Ông lãnh tụ nhìn mơ hồ
           khoét là sợi chỉ hồng xuyên suốt qua đường lối và      về phía xa, và nói nho nhỏ:
           tôn chỉ của đảng tui. Chỉ còn mụ, là người để tui        “Tui hỏi thiệt, mấy chục năm nay, gia đình mụ
           có thể nói thật trong chốc lát, rồi sau đó, tui trở về   có được hạnh phúc không?”
           bản chất của tui.”                                       Bà Lé gật đầu:
             Bà Lé nghe mà cảm động. Bà xuống giọng:                “ Có. Tui sống hạnh phúc. Ôn dôn (ông chồng)
             “Biết rứa, thì răng eng không bỏ đi cho xong         tui cày cuốc chăm chỉ, có cơm ăn gần như quanh
           chuyện?”                                               năm. Năm mô mất mùa, lũ tụt, thì ăn độn nhiều
             “Bỏ ngang đi mà được sao. Tui đang có quyền          tháng hơn. Chỉ có hồi giải phóng xong, là đói hơn
           hành tuyệt đối. Bỏ ngang là chết ngay, chết cả nhà,    cả,”
           chết cả toàn bộ phe nhóm. Mụ có biết, tui đã tốn         Ông lãnh tụ thở dài, hình như cái tự ái bị tổn
           bao tâm cơ, khó khăn, mưu mẹo, để leo lên địa vị       thương của ông chưa lành miệng, và bị chảy máu
           nầy, thì có chết đi mới rời bỏ chức vị thôi.”          lại. Ông nói như giận với bà Lé:
             Ông lãnh tụ đưa bàn hai tay xoa mặt, theo kiểu         “Ông ấy mà còn sống, thì tui cũng cho đi cải
           rửa mặt khô, hít một hơi dài, ông thong thả nói:       tạo mút mùa lệ thủy, mục xương, không ngày về.”
             “Khó lắm chứ không dễ đâu. Phải thường trực            Bà Lé gào lên khóc:
           đề cao cảnh giác”                                        “Ác chi mà ác dữ rứa eng ơi. Hèn chi hồi đó,
             “Răng mà eng hay nghi ngờ dữ rứa?”                   bọ tui nói eng có tướng ác, sau ni thế nào cũng
             Ông lãnh tụ hừ một tiếng và nói rất rõ ràng:         làm việc thất đức, nên cấm tui liên lạc với eng.”
             “Nghi ngờ là bản chất của chúng tui. Phải nghi         “ Ngày trước, bố mụ nói với tui rằng, khi nào
           ngờ cả đồng chí, bạn bè, vợ con, cha mẹ.  Và phải      mày được làm vua, tao mới gã con cho. Bây chừ,
           tự nghi ngờ chính cả bản thân mình nữa kia mà.         bố mụ không còn sống, để thấy tui làm vua. Ha ha
           Những điều tui nói ra, tui cũng không tin.”            ha ..."
             “Trời ơi. Rứa thì biết tin ai bi chừ?” (“Thế thì       Bà Lé mím môi lại nói:
           biết tin ai bây giờ?”)                                   “Khi đó eng cũng lung tung, dòm ngó nọ kia,
             “ Không tin ai cả.”                                  eng tưởng tui mù mắt không biết hê răng?” (hay
             Có một mẫu thịt đang dính trong răng ông lãnh        sao). Eng còn dớ ( nhớ) mụ Lụa không?
           tụ, ông quờ lưỡi nạy hoài mà không ra. Chợt ông          “Mụ Lụa bi chừ ra răng? Lấy ai ? Con cái ra
           khám phá, hình như có cọng mây lòi ra sau lưng         răng?” (“Mụ Lụa bây giờ ra sao? Lấy ai ? Con cái
           ghế  dựa  mà  bà  Lé  đang  ngồi.  Ông  nhìn  chăm     ra sao?”)
           chăm vào cọng mây. Bà Lé tưởng ông đang chiếu            Bà Lé quắc mắt, có tia ghen tuông giận hờn
           tướng, nhìn bà say đắm, bà ngượng, xấu hổ, máu         trong cái nhìn. Nghiến răng mà nói:
           dồn lên cái mặt già, làm đỏ hồng. Ông Ba lãnh tụ         “Mụ nớ lấy ông xạ. Bán buôn giàu có, con cái
           đứng dậy, với tay qua phía bà, để bẻ cọng mây          thành công, hạnh phúc lắm. Eng có tiếc không?
           làm tăm xỉa răng. Bà Lé tưởng ông nầy định dỡ          Còn mụ Bông, thì cả gia đình chạy giặc, bị Việt
           trò sàm sở. Hai tay xua lia lịa:                       cộng pháo kích chết trên đại lộ kinh hoàng đó. Eng
             “Thôi đừng, thôi đừng. Trẻn quá eng ơi. Mình         nghe có sướng không?”
           tra  rồi.  Lỡ  ai  chộ,  trẻn  lắm.  Cho  tui  giữ  chút,     Ông lãnh tụ im lặng, mắt thoáng buồn. Bà Lé
           chút... với vong hồn ông dôn tui.” (“Thôi đừng,        bồi thêm:
           thôi đừng. Xấu hổ quá anh ơi. Mình già rồi. Lỡ ai        “Tui nghe thiên hạ đồn rằng, eng đã ép uổng cả
           thấy, ngượng  lắm. Cho tui giữ chút, chút... với       chị hoa khôi Gia Long ngày xưa làm vợ bé, bỏ cả
           vong hồn ông chồng tôi.”)                              mụ vợ nhà quê.  Bây chừ còn tò te với con đào cải
             Ông Ba cứ vói tay qua, làm bà Lé hai tay ôm          lương nữa, phải không? Đào hoa cho lắm hí.”
           mặt, nhắm mắt co rút người lại như thủ thế. Chờ
           mãi, không thấy bị đụng chạm, bà Lé mở mắt ra,




                                                                                                               165

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170