Page 166 - index
P. 166

“Thôi mà mụ. Dù cho có cả ngàn tiên nga bên
           mình, tui cũng không hết cái đau vì bị bọ (bố) của
           mụ từ chối đuổi đi. Mụ có còn thương tui không?”          XIN HÃY CÙNG NHAU
             “Hứ ! Thương cái xương không còn. Tra hết
           trơn rồi, nói chi chuyện ốt dột. Con cháu chúng
           cười  cho  thúi  trốt”  (“Hứ  !  Thương  cái  xương    (Viết tặng các Chiến Hữu hiện đang sinh sống
           không còn. Già hết cả rồi, nói chi chuyện xấu hổ.      tại hải ngoại)
           Con cháu chúng cười cho thối đầu”)
             Ông lãnh tụ đau đớn thở dài. Ông nói thầm cho           Ngước mặt ta nhìn cõi trăm năm
           riêng ông nghe:                                           Thuở ấy đời trai bỗng chết bằm
             “Chinh phục được một mụ nhà quê còn khó                 “Lệnh hàng” oan nghiệt hơn Trời giáng
           hơn  chinh  phục  một  đế  quốc.  Bọn  tư  sản  phản      Cho đến bây giờ vẫn hờn căm !
           động nói không sai.”
             Vẻ buồn bã hiện rõ trên mặt ông lãnh tụ. Trầm
           ngâm một lúc, ông dịu dàng hỏi bà:                        Còn lại gì đâu ngoài vành tang
             “Rứa thì thằng con út của mụ bi chừ mần chi?”           Chít quanh đất nước đã điêu tàn
             “Hắn đang phấn đấu để được vô đoàn, vô đảng.            Chít trên thân phận đời ly quốc
           Eng có cách chi giúp hắn không?”                          Nỗi nhục đau dài… lệ chứa chan !
             Ông lãnh tụ nhún vai, thở dài, rồi nhìn bà, nói
           giọng thì thầm, thành thật:
             “Thôi, thôi, mụ về nói với hắn đừng có dại mà           Ngước mặt nhìn Trời nơi đất khách
           ăn thêm phân gà nữa!”                                     Mãi xót thương buồn cảnh cố hương
             Bà Lé tròn mắt ra nhìn, không hiểu ông lãnh tụ          Dân như cây cỏ bên hồ cạn
           muốn nói gì.                                              Khắc khoải chờ mưa thoát đoạn trường !
             Chín năm sau, khi ông lãnh tụ hấp hối, người
           nhà ghé tai nghe lời trăn trối cuối cùng của ông,         Biết đến khi nào mưa hiển linh
           chỉ nghe lời thì thào rất nhỏ “Lé ơi”. Cả nhà không
           hiểu ông muốn nói gì. Ông tắt thở và thọ 78 tuổi.         Giúp cho dân Việt quê hương mình
           /.                                                        Có thêm khí lực xoay vận Nước
                                                                     Diệt được đảng Hồ tạo quang vinh !
           Tram Ca Mau
           (Xin đừng ai tự nhận là hậu duệ của Bà Lé mà nỗi          Càng nghĩ càng buồn cho quê hương
           giận)                                                     Chín mươi triệu dân đã cùng đường

                                                                     Vẫn chưa tâm quyết mà đồng khởi
                                                                     Thay đổi vận đời nát như tương !

                                                                     Ngước nhìn thế giới lòng thêm tủi
                                                                     Chẳng lẽ ôm hoài hận tha hương?
                                                                     Xin hãy cùng nhau bồi thêm lửa
                                                                     Quang phục quê nhà thỏa vấn vương !!!

                                                                     Hoàng Trọng Thanh









                                                                                                               166

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171