Page 171 - index
P. 171

anh và của họ, bằng ý là căn phần nghiệt ngã của       cho ai. Bởi vậy làm sao tôi không sống thật cùng
           cả một thế hệ thanh niên lớn lên từ năm 54 ở miền      anh cho đành?
           Nam, đã nhập cuộc dứt khoát và sáng suốt, đã tả          Ðó  là  tôi  chưa  nhắc  đến  mấy  đoạn  anh  lầm
           xung hữu đột giữa trùng trùng kẻ địch, cộng sản,       thầm một mình, hoặc tán gẫu với tên tà-lọt đã chết,
           tham  nhũng,  bất  công...  chỉ  để  cho  đất,  trời  và   hoặc thủ thỉ với một người tình giấu mặt nào đó,
           người  của  miền  Nam  còn  được  yêu  thương  và      chẳng ăn nhằm gì tới cái chuyện đang bắn đang
           đùm bọc trong nhân nghĩa. Họ đã thất bại. Lý do        giết.  Chỗ  này  không  chừng  mấy  ông  phê  bình
           tại  đâu  thì  tôi  chưa  biết  hết  nhưng  chắc  chắn   khoa bảng sẽ nhăn mày nhíu mặt vì bị hụt đõi. Tôi
           không phải là vì sự đớn hèn, tinh thần trách nhiệm     thì khoái. Tôi thấy nó mới nhân ái làm sao. Tôi
           và lòng hy sinh không tính xuể của họ.                 thấy bi tráng lắm cái lần anh kê súng thúc lưng
             Ðã có lần tôi đọc ở đâu đó có người bảo rằng         người khinh binh đi tới, khi tình thế ngặt nghèo,
           chúng ta đang sống trong một thời đại của những        và rồi cũng chính anh kêu Nồi ơi, Tròn ơi thảm
           kẻ nói láo. Dường như họ rất có lý khi nói như         thiết khi mấy tên ô-đô, truyền tin đó bị pháo dập
           vậy. Ðừng nói đâu xa. Trên đất nước mà chúng ta        banh ruột. Ðọc thử mấy câu này coi có phải là
           đã phải bỏ đi dù ai cũng thương đứt ruột, chắc tai     vòng  nguyệt  quế  đuợc  ném  theo  vào  cõi  mênh
           ai cũng đã đầy những lời gian dối. Nếu trong thời      mông cho những người lính vô danh sống không
           buổi chiến tranh, người ta đã thi nhau léo lắt để      ai biết chết chẳng ai hay. Trí ơi, mày học trường
           gạt gẫm, lừa đảo bao nhiêu thế hệ anh em vào chỗ       nào mà ca dao tục ngữ đầy bụng. Mày vừa hút
           hận thù, thì mãi đến khi tiếng súng đã im, người       thuốc, vừa nghe hay báo cáo trong máy truyền
           ta vẫn không thôi láo khoét. Cái dã tâm ngụy tráo      tin... Bởi mày là linh hồn của đơn vị. Mất mày có
           của một nhà văn phái nữ được gọi là "đổi mới" đã       nghĩa là mất hết... Tao suy tôn mày. Bởi mày theo
           có lúc được người "trí thức tiến bộ" ở bên này         nhiều ông chỉ huy khác, tài giỏi hơn tao, can đảm
           sùng bái đến độ thiếu điều bợ lên thay chỗ cho         hơn tao... Mày rút kinh nghiệm từ mấy ổng, để
           tượng Nữ thần Tự do ở bến cảng Nữu Ước là một          truyền lại tao khi tao cần đến, nhắc tuồng tao khi
           thí dụ điển hình. Tôi vẫn còn ngạc nhiên trước thái    tao quên. Mày tỉnh bơ khi tao bụng đánh lô tô.
           độ ngụy tín đến trân tráo của họ. Làm như họ cho       Mày cười lộ răng vàng lấy lòng tao nhờ tao viết
           rằng cái số phận cay đắng của đám anh em khốn          thư tình tán gái... Nghe sao mà vừa bụng quá đỗi.
           khổ của tôi như vậy là chưa đủ, những chết chóc,       Những  lần  độc  thoại  thêm  nhưn  thêm  nhị  cho
           tù đày như vậy vẫn chưa vừa, cho nên chỉ chờ khi       chuyện bắn giết giảm bớt cái phần gai góc sù sì,
           có kẻ dựng đứng sự thật bôi xấu người bại binh         máu me bê bết. Nó làm cho truyện của anh cận
           oan ức là nhào vô vỗ tay ăn có. Ðúng ra cái chuyện     nhân tình lên gấp bội. Cứ nghe cách anh nói với
           dựa thế mạnh vẫn là thói của kẻ tiểu nhân nhưng        những người đồng đội mà thấy anh yêu thương cái
           mà nghĩ ra đức của người quân tử thời này sao          tập thể đó biết bao nhiêu dù chỉ là một kết hợp vô
           hiếm quá anh hả. Bởi vậy mà tôi càng hả dạ khi         tình. Từ ông trung sĩ già đến anh khinh binh tiền
           thấy anh đem cái chuyện của anh và bạn bè anh ra       sát, tất cả gom lại giả bộ cho anh chút hơi ấm gia
           nói. Mà nói rất thật. Chẳng thèm thêm bớt. Anh         đình mà anh phải để lại sau lưng. Vậy mà rồi liền
           chỉ trả sự thật lại cho sự thật. Có sao nói vậy. Chữ   còn hơn khúc ruột nữa. Bởi vì đó là thằng em đã
           nghĩa ở tại lòng. Nếu trước đây trong chiến tranh      bẻ lá giang nấu cho anh tô canh trong chiều dừng
           anh đã chiến đấu từ một phía thì bây giờ giữa văn      quân mệt lã, là đứa canh đêm cho anh giấc ngủ
           chương anh đang chiến đấu về phía của sự thật.         chập chờn, là tên ô-đô trung thành đã cõng anh
           Cho nên tôi tin anh và thấy mình quá bội bạc. Ðất      thương tích qua truông qua phá, mà cũng là kẻ anh
           nước tôi cần hết thảy mọi người mà sao có quá          phải dấn đẩy vào chỗ chết. Làm sao mà diễn tả
           nhiều  người  thờ  ơ  đến  vậy.  Chuyện  đâu  phải     được hết khúc nhôi của thứ tình cảm kỳ cục đó.
           chuyện riêng mà sao cứ đổ hết lên đầu một nhóm         Tôi chỉ thấy đó là những đoạn văn đẹp nhất bởi vì
           nhỏ. Họ đã chiến đấu thật lòng, chỉ tại có như ̃ ng    đã được viết ân cần nhất. Làm như chỉ có những
           quyền lực lơ ́ n hơn họ bội phản. Bây giờ còn đổ lỗi   khi anh được dịp tâm sự với đám lính ba gai (dù
                                                                  chỉ là độc thoại, chớ anh đâu thể lộ vẻ yếu mềm




                                                                                                               171

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176