Page 174 - index
P. 174
Người Hạ Sĩ Nhất
Trần Hoài Thư
Trung đội đã di chuyển theo lộ trình mới khi phải làm. Ít ra cũng kiểm chứng được một phần
họ tiến vào ấp. Sau cơn mưa ban chiều, hoàng hôn nào kẻ nghi ngờ.
trở về sớm hơn mọi bữa. Bầu trời thấp xuống đầy Tên lính trở lại, nói họ là nhân dân tự vệ trong
mây xám. Định nghĩ đêm nay có lẽ trời mưa. ấp.
Chàng hơi bâng khuâng nhìn lên bầu trời, rồi hỏi Định nói khôi hài:
hạ sĩ nhất Cày – người lính mang súng phóng lựu: “Cái ông già tóc bạc kia cũng là nhân dân tự vệ
“Này ông Cày, ông xem đêm nay trời mưa không sao ? Nhân dân sợ vợ thì có”
nhỉ ? ” Ông Cày nhìn lên trời có vẽ lo lắng: “Dám Đám lính cười. Chàng cũng vui lây. Chàng
đêm nay mưa lớn lắm. Thật là khổ, mình xuống quay lại hỏi ông Cày xin một điếu thuốc. Hạ sĩ
đồi thì trời lại mưa. Chẳng biết ông trời ông ghét nhất Cày lè nhè móc túi:
mình cái gì chớ.” Định vẫn yên lặng. Họ nói thì “Ruby đây, ông”
mặc họ nói. Họ than thở thì mặc họ than thở. Chỉ “Sang nhỉ”
cần họ tuân hành, thế thôi. Tổ tiền sát đã đến con lạch nhỏ, ven bìa ngôi
Những bước chân đang bước nặng nề trên đám ấp. Những bờ lau sậy che khuất, phủ dài mặt hồ
ruộng đầy bùn, cỏ, gồ ghề. Chiều nay Định đã ra phía sau. Bỗng tên lính đi đầu quay lại, đưa tay ra
lệnh trung đội đi về ấp bằng một lối đi khác, dấu tất cả nằm xuống rồi hắn ngoắc chàng lia lịa.
không phải là con đường đê như thường lệ nữa. Định nín thở chạy đến. Đàng sau, lính cầm súng
Chàng lo âu về những quả mìn, hay lựu đạn mà chĩa ra bốn phía. Hà chỉ tay về phía hồ đàng sau
địch đã chôn hay cài. Kinh nghiệm này là kinh bãi lau sậy. Định nhìn theo. Đôi mắt chàng mở
nghiệm máu xương từ ngày chàng nắm chức trung tròn xoe. Một người con gái đang tắm.
đội trưởng. Địch không phải ở trong rừng hay Bên cạnh, giọng Hà hít hà:
trong mật khu. Địch cũng chẳng chờ sẵn bên kia “Da nó trắng ơi là trắng. Ông chờ một chút coi
phòng tuyến. Trái lại, địch là ma quỉ, rình mò toán nó đứng dậy.”
quân từng bước. Địch biết rõ thói quen của đám Định cảm thấy lòng thật sự rung động. Người
lính. Nghỉ ngơi chỗ nào. Đóng quân chỗ nào. Lối con gái tắm sông trong hoàng hôn chẳng khác một
nào quân thường dùng để di chuyển. Chính thói tấm tranh tuyệt mỹ. Mái tóc của nàng bối cao lên
quen là một tai họa ghê gớm nhất. đầu. Từ trên bờ đê chàng muốn rụng tim ngắm
Có tiếng chửi thề của một người lính khi hắn té nhìn cả thân thể đang trầm mình dưới nước, chỉ để
nhào vào một vũng nước bùn. Đàng sau, những lộ đôi bờ vai trần. Ánh nắng chiều soi đỏ mặt hồ.
tràng cười đùa vang lên. Binh Lạng la to: Và hai tay nàng cứ khoác nuớc, như làm tung tóe
“Cái thằng Nô này, mày làm gì thế? Đường cái cả ánh tà dương. Bên tai, giọng Binh Hà vẫn tiếp
không đi, mày lại đi xuống hố nước.” tục:
Nô lò mò ngồi dậy. Cả bộ quần áo trận dính “Đứng dậy đi em. Đứng dậy đi em…”
đầy bùn. Không hiểu đêm nay hắn có thể ngủ nổi Định nói với người lính tiền sát:
với bộ quần áo dầm nước hay không. Bên kia con “Nho nhỏ một chút, coi chừng cô ta nghe.”
rạch, hai gã đàn ông đang đứng câu cá. Định ra Nhưng những người lính đàng sau đã đi đến.
lệnh tên tiền sát viên qua hỏi giấy tờ. Giấy tờ. Cái Tiếng la của Binh Tư vang ầm:
công việc đặt nặng trên hình thức. Liệu địch “Trời ơi, em tắm thật hấp dẫn quá ta.”
không có đủ giấy tờ hợp lệ sao. Dễ dàng quá mà. Người con gái vội vàng bụm hai tay che ngực
Bao nhiêu tiền cho một thẻ kiểm tra. Bao nhiêu rồi ngồi xuống nước. Đám lính cười rộn rã. Hạ sĩ
tiền cho một thẻ trưng binh hay miễn dịch. Nhưng nhất Cày đứng ưởn ngực trên bờ lạch, nói:
174
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX