Page 178 - index
P. 178

chơi tui. Ông xem, bọn nó ở văn phòng mà lên lon         Tâm sự của Lang đã làm Định suy nghĩ. Lang
           như gió…”                                              ơi, tao biết lắm. Tao thấy cả thân thể mày run vì
             “Thôi ông đi ngủ đi để có sức. Chuyện này tôi        lạnh, mà không dám hút thuốc. Tao cũng đau cũng
           sẽ trình với trung úy.”                                lạnh cũng xót cũng mắt trừng cũng không dám hút
             Mưa mỗi lúc một to. Thỉnh thoảng những tia           thuốc như mày. Mày không biết, nếu mày khổ một
           chớp lóe trên bầu trời đen kịt. Chiếc áo mưa không     lần thì tao phải khổ cả trăm lần không. Mày thức
           đủ che được những vệt nước đang tự do chảy trên        thì  tao  thức.  Mày  ngủ  thì  tao  cũng  thức.  Tội
           da thịt. Chàng run cằm cặp. Ánh chớp đã làm rõ         nghiệp. Khi ông Cày trét dầu Nhị Thiên Đường,
           khuôn mặt của Tám. Chàng thấy hắn ngủ say sưa.         nghe mỗi đứa hít hà kêu cay quá, lòng tao phải
           Thỉnh  thoảng  đầu  hắn  lại  gục  xuống.  Thỉnh       quặn đau. Nước mắt bọn mày chảy còn lòng tao
           thoảng có tiếng chó sủa vọng về như tiếng vọng         lệ cũng thấm tràn. Ôi, chúng ta đồng lòng cùng
           nào từ cõi âm hồn.                                     chịu để thiên hạ được sống, tại sao lại không hãnh
             Chàng đến bên người lính gác.                        diện chứ. Phải, nếu thiên hạ hiểu và thông cảm
             “Ai đấy.”                                            chúng ta, cũng biết xốn đau như khi chúng ta bị
             “Dạ, em là Lang.”                                    dầu làm cay xé con mắt. Còn nữa. Người ta đã lợi
             “Mày có nghe gì về thằng Nha không?”                 dụng quân đội, lợi dụng màu áo, lợi dụng cấp bậc,
             “Dạ người ta chở nó vào bệnh xá Sư đoàn rồi.         lợi dụng súng ống. Bên cạnh những người sĩ quan
           Nghe  nói  họ  phải  dùng  dây  xích  cột  chân  cột   trong sạch, lúc nào cũng lo đến đời sống của thuộc
           tay…”                                                  cấp, yêu thương giúp đỡ quân sĩ, thấy người lính
             Rồi nó nói tiếp:                                     áo rách mà xót, thấy đôi giày trận của người lính
             “Người ta bảo nó bị ông bà phạt. Không biết          hả mỏm mà thương, giúp đỡ vợ con thân nhân
           phải vậy hay không. Thiếu úy nhớ thằng Hùng            người lính khi cần, còn có những tay xem người
           Nhảy dù không. Nó tự nhiên nhảy lên bàn thờ rồi        lính thuộc cấp như tôi tớ… Lang ơi. Tao cũng hiểu
           ngồi  vuốt  cầm  cười  ha  hả.  Nó  nói  người  sống   tại sao ông Cày lại bất mãn. Rán mà thức để canh
           không thờ lại đi thờ người chết…”                      cho bọn nó ở nhà được lên lon, nghe bọn mày.
             Bây giờ Định mới nhớ và càng hơi lo âu. Trước        Trời ơi, lời nói như những tiếng trầm thống thốt
           đây nghe câu chuyện nhảy lên bàn thờ ngồi của          lên trên một huyệt địa đen tối, làm sao vọng đến
           Hùng Nhảy Dù, chàng cứ nghĩ tại hắn quá ba gai,        những ngài chức phận. Hay chúng bị mất đi trong
           bất chấp thánh thần, hay cũng tại vì rượu, nhưng       muôn ngàn âm thanh của vũ trường xềnh xang,
           bây giờ thấy một tên lính hiền như thằng Nha lại       của những mỹ từ hay những lời quá cao siêu quá
           nổi cơn, thì không ít thì nhiều, cũng có lý do. Cái    to lớn hay bị chìm lẫn cùng với muôn ngàn tiếng
           lý do ấy đã được ông đồng bà cốt cho biết. Chàng       than  thở  của  loài  dạ  trùng  hay  ếch  nhái  trong
           hỏi Lang:                                              đêm…
             “Mày tin không ?”
             “Tin gì thiếu úy ?”                                  oOo
             “Tin chuyện thằng Nha nổi cơn là do việc nằm
           gò mả không?”                                            Cơn mưa đã làm hơi đất bốc lên ngùn ngụt.
             “Không, em không tin. Mà em cũng chẳng bao           Định cố gắng trùm kín Poncho để che hết thân thể,
           giờ sợ. Thời buổi này ma quỉ quá nhiều. Ma sống        nhưng hơi đất cứ thấm buốt tận da thịt mình. Lại
           còn tàn bạo gấp trăm ngàn lần ma chết. Có điều         một  đêm  mất  ngủ.  Ngày  mai  phải  rán  ngủ  bù.
           chẳng ai biết gì đến cảnh khổ của bọn mình. Cả         Chàng tự bảo lòng mình như thế. Chỉ tội là đám
           tháng nay, đêm nào bọn em cũng thức trắng. Ông         con mình. Ngày mai, vẫn phải lên đồi, vẫn phải
           Cày nói đúng, mình làm để kẻ khác hưởng.”              điểm danh, vẫn phải ứng chiến. Định lại bị ám ảnh
             Định lặng thinh.                                     bởi căn bệnh của nhà thơ Hàn Mặc Tử cùng việc
                                                                  nổi cơn của thằng Nha, nhai ly rồi xách dao rượt
           oOo                                                    vợ. Chàng nằm yên, mà lòng chàng lại không yên.
                                                                  Nỗi lo vô hình về độc khí có lẽ đang tìm cách xâm




                                                                                                               178

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183