Page 183 - index
P. 183

Căn  nhà  cũ  nằm  giữa  khu  vườn  khá  lớn  có     hề nhận được hồi âm. Bây giờ, nếu còn sống, đứa
           nhiều cây ăn trái, và những khóm hoa được anh          con gái của tôi cũng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng
           cắt tỉa rất công phu. Có cả một hòn non bộ, nước       chắc chắn nó không hề biết tôi là cha của nó.
           chảy róc rách, trông rất yên ả, thơ mộng. Cùng độ        Tôi cố tìm một lời an ủi:
           tuổi với anh, nhưng tôi thua anh rất xa về chuyện        - Với vợ con và niềm hạnh phúc mới sau này,
           cần cù với bàn tay khéo léo. Nhìn khu vườn nhà,        chắc anh cũng đã nguôi được nỗi buồn?
           tôi biết là anh đã bỏ ra rất nhiều thì giờ và công       Anh cười:
           sức. Lần nào đến chơi, anh cũng làm cơm, nướng           - Thực ra khi mới biết tin, dĩ nhiên tôi buồn
           thịt và hai anh em uống cạn mấy lon bia. Có khi        lắm, nhưng rồi sau đó lại mừng cho mẹ con bà.
           tôi phải ngủ một giấc, đến gần tối mới về nhà. Một     Chứ nếu ở vậy mà chờ tôi, thì cuộc đời của mẹ
           lần, được tin anh bị bệnh, vợ tôi theo tôi đến thăm    con bà không biết sẽ ra sao? Lúc còn ở trong tù,
           anh, giúp anh làm vài món ăn và dọn dẹp nhà cửa        đêm nào tôi cũng nằm cầu nguyện cho mẹ con bà
           bếp núc.                                               được  yên  lành,  hạnh  phúc  với  gia  đình  và  quê
             Quen biết đã khá lâu, nhiều lần đến nhà thăm         hương mới. Tiếc là khi ấy tôi không thể liên lạc
           và tâm tình với anh, nhưng chúng tôi chưa hề gặp       được để nói lên điều này cho bà được yên lòng.
           vợ anh, chỉ biết chị ấy qua tấm ảnh gia đình treo        - Tôi nghĩ điều đó chắc không còn cần thiết,
           trên vách, anh bảo chụp cách đây hơn mười năm,         bởi đã đối xử cạn tình với anh như vậy, chắc bà
           sau một thời gian định cư ở Mỹ. Trong ảnh, ngoài       cũng chẳng có hối hận điều gì.
           vợ  chồng  anh  còn  có  ba  đứa  con,  hai  trai  một     Anh trầm ngâm:
           gái.Chị là một người phụ nữ đẹp, trông có nét đài        - Xem vậy chứ đàn bà cũng dễ xúc cảm, nặng
           các. Một đôi lần tôi có hỏi, anh ngần ngừ, bảo là      lòng trắc ẩn lắm. Dù gì, tôi cũng thấy thương và
           vợ anh thường đi làm xa, vắng nhà. Tôi nhớ có lần      tội nghiệp cho bà.
           anh đã kể việc vợ chồng anh có mở một quán ăn            Đến chơi khá nhiều lần, nhưng vợ chồng tôi
           ở đâu đó, sau một thời gian đến định cư ở vùng         chưa bao giờ gặp người vợ của anh bây giờ. Một
           này.                                                   hôm chúng tôi bất ngờ và vô cùng ngạc nhiên khi
             Nhìn tấm ảnh, tôi khen:                              nghe anh tâm sự về bà:
             - Trông ông bà rất đẹp đôi. Lúc trẻ chắc chị nhà       - Bà ấy rất ít khi có ở nhà. Bà sống ở các sòng
           là cô giáo hoa khôi của một trường nào đó. Mấy         bài. Khi nào không kiếm được tiền bà mới về đây,
           cháu cũng đều rất dễ thương.                           nhưng sau đó, khi có được đồng nào bà lại đi ngay.
             Anh ngượng ngùng một tí, rồi làm tôi bất ngờ:        Trước kia, tôi bỏ ra tất cả tiền bạc dành dụm và
             - Đây là bà vợ thứ nhì và hai cháu lớn là con        vay mượn thêm của ngân hàng để sang lại cái tiệm
           riêng của bà. Chỉ có thằng nhỏ nhất là con chung       ăn,  cho  bà  làm  chủ.  Buôn  bán  cũng  khá  lắm,
           của bọn tôi.                                           nhưng sau đó phải bán để trả nợ cho bà. Đồ đạc
             Tôi tò mò, không kịp giữ ý:                          trong nhà này, cái gì còn bán được bà cũng đã bán
             - Chắc bà chị trước đã qua đời khi còn ở Việt        hết, nên chẳng còn một thứ gì đáng giá.
           nam?                                                     - Sao anh và các cháu không khuyên giải, can
             -  Không,  bà  vẫn  còn  sống  và  đang  ở  trên     ngăn bà? Vợ tôi hỏi.
           Houston.                                                 - Cũng may, tôi đã cố gắng hết sức lo cho hai
             Tôi vội vàng nói lời xin lỗi. Thấy tôi tròn mắt      cháu đầu, con của bà được vào đại học. Cả hai đều
           ngạc nhiên, anh giải thích:                            học xa nhà, nên tôi tìm cách nói dối để các cháu
             - Bà bỏ tôi sau hơn một năm vào tù, lấy một          yên lòng mà học hành, còn thằng con trai út, lúc ở
           người đàn ông khác, sau đó dắt theo đứa con gái        với tôi còn nhỏ, nên chẳng chú tâm điều gì, cứ
           vượt biên từ năm 1979.                                 tưởng mẹ nó đi buôn bán làm ăn. Sau này, khi thấy
             Trầm ngâm giây lát, anh nói tiếp:                    cháu  lớn  khôn,  không  muốn  ảnh  hưởng  đến
             - Và từ đó bà không hề liên lạc với tôi, mặc dù      chuyện học hành và tương lai của nó, tôi gởi cháu
           có vài lần tôi viết thư riêng nhờ người mang đến       vô nội trú một trường Công giáo. Không thấy mẹ,
           cho bà, để chỉ hỏi tin tức đứa con, nhưng không        lâu lâu cháu cũng hỏi thăm, không biết là cháu có




                                                                                                               183

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188