Page 184 - index
P. 184
biết gì không, nhưng chẳng thấy nó buồn hay thắc được đóng bằng gỗ quí, nhưng bà nhất quyết chối
mắc điều gì. Tôi nghĩ có cho các cháu biết cũng từ. Ban đầu hắn tưởng tôi là người làm công hay
vô ích, chỉ làm hại các cháu. Hơn nữa, khi đã lâm bà con trong nhà, nhưng sau này, khi biết bà đã
vào con đường cờ bạc rồi, cũng giống như thuốc lấy tôi, hắn tìm mọi cách hãm hại tôi. Bà bỏ tiền
phiện, khó mà quay lại được. mua cả đám công an, nên tay kiểm lâm sợ, bỏ
- Đến bây giờ hai cháu lớn cũng chưa biết? Tôi cuộc. Hơn nữa nghe nói hắn đã có vợ con ở ngoài
hỏi anh. Bắc. Có lần tôi hỏi, vì sao bà thương và lấy tôi khi
- Sau khi tốt nghiệp, hai cháu về nhà sống một tôi trong cảnh thân tàn ma dại. Bà cười, bảo là
thời gian chờ xin việc. Lúc ấy hai cháu mới biết. ngày xưa, lúc còn là cô con gái mới lớn lên bà đã
Năn nỉ, can ngăn, rồi làm dữ cũng đều vô ích. Sau thầm yêu tôi, bà thích lính chiến, nhất là bộ áo
này hai cháu có việc làm rồi lập gia đình, ra ở quần bông với cái bê-rê xanh của LLĐB, oai hùng
riêng. Khi hết tiền bà chạy đến xin, xin vợ không lắm, nhưng tôi không để ý đến bà. Đúng vợ chồng
được bà xin cả chồng. Tội nghiệp hai thằng chồng là cái số. Sau này bà lấy một thương gia, nhưng
đều là Mỹ hết. Cuối cùng tụi nó sợ quá, phải dọn ông mất sớm. Nhờ vậy, sau 75, bà còn giấu được
nhà đi nơi khác và không cho bà biết. Sau này, một số vàng để bây giờ có vốn buôn bán nuôi con.
thấy tôi quá khổ sở với bà, hai cháu rất giận mẹ, Những lần chính quyền địa phương gọi tôi,
đề nghị rồi hối thúc tôi bỏ bà, chuyển đi nơi khác diện tù “cải tạo” đang trong thời quản chế, đi làm
ở. Hai cháu thương tôi, lúc nào cũng xem tôi như công tác thủy lợi, bà đều thuê người đi làm thay.
cha ruột và luôn tỏ ra biết ơn tôi đã hết lòng lo Sợ bọn chúng cưỡng bách tôi đi Vùng Kinh Tế
lắng cho hai cháu. Mới, bà làm hôn thú và dù rất khó khăn, bà cũng
- Chắc anh không nghe theo hai cháu, nên bây chạy cho tôi được vào chung hộ khẩu với gia đình
giờ vẫn còn ở lại đây. Tôi hỏi bà. Với lòng biết ơn và quí mến, tôi đã hết lòng
Anh cười, thản nhiên như không có chuyện gì yêu thương bà và hai đứa con của bà. Tôi dạy kèm
xảy ra: thêm, nên hai cháu đều là những học sinh giỏi của
- Không được! Tôi bảo với hai cháu là ba còn trường, luôn vâng lời, lễ phép dễ thương. Tôi xem
nợ mẹ rất nhiều, mà dù có phải khổ sở, chịu đựng hai cháu như con ruột của mình. Một năm sau,
suốt cả đời vì mẹ con, cũng chưa trả hết được. Hơn chúng tôi rất vui mừng khi có một đứa con chung,
nữa đã là vợ chồng, ba đâu có thể nhẫn tâm bỏ bà là thằng con trai, giống tôi như đúc. Tuy nhiên, cứ
trong lúc bà bị sa lầy. mỗi lần nhìn nó, tôi lại nhớ đến đứa con gái đầu
Sau đó anh ngồi kể cho vợ chồng tôi nghe: lòng với người vợ trước. Từ lâu rồi tôi không liên
- Bà là cứu tinh của tôi. Trước kia, có một thời lạc đươc, nên chẳng biết bây giờ nó ra sao. Chỉ
nhà cha mẹ bà ở gần nhà tôi. Bà là con một của mong ông trời thương, để có một ngày cha con
một gia đình giàu có. Khi ra tù, vợ con đã bỏ đi, được gặp lại.
tôi không có chỗ để ở, lại mang theo bệnh tật từ Anh ngừng câu chuyện ở đây, lim dim đôi mắt,
trong tù, nên chẳng làm được việc gì. Không hiểu nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười. Tính anh như
sao lúc ấy bà lại cưu mang tôi, và can đảm lấy tôi thế, tôi chưa khi nào thấy anh buồn điều gì lâu.
làm chồng. Lúc ấy bà có tiền, làm chủ một vựa Tôi thầm nghĩ, khi người ta chịu đựng quá nhiều
trái cây và buôn bán thuốc tây, cà phê. Lúc đầu, thử thách trong cuộc đời, thì dường như buồn vui
thấy tôi khổ sở, bà nhận tôi vào làm công và bảo gì cũng như nhau thôi.
dọn tới nhà bà ở vì căn nhà sau, có một phòng bỏ Tôi cười theo anh, và nói đùa:
trống. Cả hơn nửa năm tôi mới khỏe lại và bắt đầu - Không ngờ ngày xưa ông anh cũng đào hoa
phụ giúp công việc buôn bán với bà. Nhưng bà chỉ ghê. Đến bước đường cùng mà vẫn có người đẹp
giao cho tôi lo việc sổ sách. Bà thường lo lắng yêu tha thiết.
chăm sóc cho tôi, và cuối cùng tỏ tình với tôi. Anh quay sang tôi cười, giải thích thêm:
Khốn khổ hơn là có một tay cán bộ kiểm lâm CS - Bọn mình là lính mà. Người lính lại càng
từ miền Bắc chuyển vào, đã theo đuổi, tán tỉnh bà, không thể phụ ơn những người đã từng cưu mang,
thỉnh thoảng mang đến cho bà những bộ bàn ghế sống chết với mình. Cũng như anh em mình đâu
184
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX