Page 170 - index
P. 170

tiếng đại bác mở đường, dọn sạch mục tiêu. Lên         chống đỡ đến phờ người với xã hội bất công. Là
           đường trong mưa, trong nắng, trong gió lào khô         đêm kích ngoài bờ bụi. Là ngày di hành tất tả. Là
           thốc, trong sương muối che khuất mặt trời, trong       xóm lục soát vô vọng. Là rừng đổ quân thất lạc.
           khi ma quân vẫn trùng trùng điệp, mà quê nhà thì       Là lệnh lạc bất kể. Là kẻ bỏ bầy. Là bầy "diều hâu"
           càng lúc càng vời vợi, mà lư nhang thì đầy ấp tàn      gãy cánh. Là những tháng ngày gầm thét bởi lửa
           tro lo âu cầu nguyện của người thân... Lên đường.      đạn, mồ hôi và lệ nóng. Thời gian không dài lắm,
           Mang theo bên mình khối gia tài năm mươi ký lô         đâu chỉ vài ba năm, mà tính ra cũng bằng cả thiên
           nặng hơn cả thân người lính... Lên đường. Giày         thu. Tôi đọc anh mà như trèo suốt một rừng gai.
           da sờn bạc. Giày bố đế mòn cao su. Và những            Mỗi truyện là một chảng ba nhọn lễu. Nó cào tôi
           ngón  chân  trắng  hếu...  Lên  đường  giữa  trùng     đổ máu không ngờ. Anh cho phép tôi huê dạng
           trùng tai ương... Lên đường. Núi rừng vây bọc.         chút đỉnh. Tôi đã rướm nước mắt chỗ này một ít
           Sương  phủ  cả  đỉnh,  lấp  cả  thung  lũng,  nhưng    chỗ kia một ít. Những giọt nước mắt chảy ra từ
           không lấp đi những tai họa chờ chực dưới những         những sự thật đã bị giấu biệt đến nỗi muốn quên
           cánh rừng dừa Bình Ðịnh, Tam Quan, Bồng Sơn.           luôn. Cái sự thật méo mó như trái tim thương tổn
           Người lính đã gục xuống... Cuộc đời của người          của người lính rã hàng từ khi chưa thua trận. Làm
           lính chỉ biết cúi đầu. Và trên thân phận của người     như tôi còn nhận thêm được giữa những dòng chữ
           lính  là  những  cơn  mưa  oan  nghiệt.  Mưa  rừng,    đó, cái tiếng kêu giải oan bay ra từ lằn đạn chót
           mưa núi, mưa pháo, mưa máu...                          của người lính tử thủ ở địa đầu một thành phố sắp
             Văn của anh trào ra như con lũ phá đập. Nước         bị  cưỡng  chiếm.  Còn  nghe  được  lời  biện  bạch
           tràn lan, lênh láng bất kể bãi bờ. Nó là tình cảnh     trong  tiếng  mở  kíp  trái  lựu  đạn  cuối  cùng  của
           dầu sôi lửa bỏng, nó là lúc dao đâm đạn nổ, là khi     người lao công đào binh mới được phục hồi ở một
           la hét thất thanh, là hồi rên siết khản cổ cho nên     cứ điểm sắp bị tràn ngập. Còn thấy được nỗi trần
           nó phải mau như hơi thở dồn, như nhịp tim gấp,         tình trong cặp mắt buồn bã nhưng quyết liệt của
           cho kịp lúc cho đừng trễ làm như trễ có một chút       người tiểu đoàn trưởng trở lại chắn giữ bên này
           là mất mạng như chơi. Ðọc anh có lúc muốn đứt          sông Hội An khi cả một thị trấn đã bỏ đi... Chữ
           hơi. Mà có đứt hơi cũng đã. Anh Ba Cận thị đã          nối chữ ròng ròng như máu phún ra từ vết thương
           chịu chơi như vậy. Chẳng lẽ tôi thua anh sao?          hở miệng, cái vết thương hở miệng từ khi còn trận
             Cái hơi văn đó đi liền một mạch, từ truyện này       mạc cho mãi đến khi tiếng súng đã im, cái vết
           nối ngang qua truyện khác, liền lạc như đoạn kết       thương mưng mủ vì những xoi mói xúc phạm. Bởi
           của truyện trước là mở đầu cho truyện sau. Nếu         vì nếu kẻ thù mà tung hê sát phạt thì cũng là điều
           được phép, không chừng tôi có thể nối hết lại để       dễ  hiểu.  Ðằng  này  nguyên  một  đám  suốt  cuộc
           thành một truyện dài rất nhất thống, kể lại tuần tự    đứng-né-bên-lề cũng nhảy vô khen chê trách móc.
           cuộc đời của một ông trung đội trưởng điển hình        Dĩ nhiên không phải cái tập thể cả triệu-người-
           trong cuộc chiến vừa qua. Mặc kệ tên Minh, tên         dưới-cờ đó hết thảy là toàn bích. Nhưng mà dù
           Thanh hay tên Tấn gì gì đó. Sao tôi chỉ thấy có        khó tính tới đâu người ta cũng phải nhận rằng cái
           một người thôi. Người đã thay tôi đi trận, thay tôi    phần hư hỏng đó chỉ là thiểu số. Còn đại đa số
           thức đêm thức hôm, thay tôi lội suối lội rừng, thay    thầm  lặng  thì  đã  chiến  đấu  tận  tình  trong  từng
           tôi hứng đạn đội pháo, thay tôi rách thịt xước da,     cảnh ngộ khó khăn và tuyệt vọng nhất. Anh còn
           thay tôi ngẩng mặt cũng như thay tôi bò lết. Người     nói được, chớ tôi còn biết rất nhiều người không
           đứng ngay đầu sóng để chắn con lũ, đứng ngay           nói được lời nào hết. Họ sống, chiến đấu và hoặc
           đầu gió để chặn phong ba. Người trung đội trưởng       chết hoặc tù đày hoặc đang sống lây lất trong niềm
           với  chưa  tới  ba  mươi  người  lính  khổ  mà  gánh   kiêu hãnh lặng lẽ và cay đắng. Họ như những con
           chuyện tày trời. Người trung đội trưởng đó đã đi       sói của A. De Vigny, cho tới giờ này không thèm
           suốt con đường thập giá của mình từ "Ngày đầu          bật lên một tiếng kêu dù là một tiếng cười gằn
           của một trung đội trưởng" và chấm dứt ở "Ban Mê        trong cái thế giới khinh bạc này. Cám ơn anh đã
           Thuộc ngày đầu ngày cuối". Khoảng giữa là cuộc         kể lại chí tình cuộc chiến của họ bằng mực là máu
           quần thảo túi bụi với kẻ thù quỹ quyệt và cùng lúc     đổ của anh và của họ, bằng bút là xương bể của




                                                                                                               170

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175