Page 162 - index
P. 162

“Tao phải giết chết thằng vô lại trước, rồi giết     anh leo dần lên đến chức vụ  tối cao của một nước,
           mi sau”.                                               được mệnh danh là cọng hòa xã hội chủ nghĩa.
             Ông bố cô xách gậy phóng ra ngõ, đi tìm tên          Anh trở thành “lãnh tụ vô vàn kính yêu”. Bấy giờ
           vô lại đã hại đời con gái quý của ông.                 đã 66 tuổi, có kẻ gọi bằng anh, nhưng nhân dân
             Anh Ba sợ quá, bỏ làng ra đi từ dạo đó. Cô Lé        gọi là ông lãnh tụ. Ông lãnh tụ không dám để thiên
           mang bệnh nằm  liệt  giường hơn hai  tháng mới         hạ gọi bằng “ông”, vì chức ông cao hơn chức bác.
           chống tay dậy nổi.  Sáu tháng sau, khi cô bắt đầu      Chức bác để dành riêng cho kẻ khác mà ông vừa
           có da có thịt lại, thì được gả chồng. Chồng cô,        tôn thờ, vừa diễu cợt.
           cũng là một nông dân trong làng, đã yêu trộm cô          Sau năm 1975, ông lãnh tụ cho người đi khắp
           từ lâu mà không dám tỏ bày với ai, vì đã có anh        nơi dò la, tìm kiếm gia đình bà Lé, nhưng biệt vô
           Ba cản mũi kỳ đà. Anh nầy và anh Ba, cũng là           âm tín. Chiến tranh tàn khốc, ác liệt, đã càn qua
           chốn bạn bè.                                           quê  hương  Quảng  Trị  của  ông  không  biết  bao
             Cô Lé thương chồng, thương con, luôn luôn            nhiêu lần. Tàn phá, chết chóc, li tán. Không gặp
           vuông tròn đạo vợ chồng. Nhưng thỉnh thoảng,           lại được những người ngày xưa, đã chê bai chối từ
           trong mơ, cô thấy hình bóng anh Ba hiện về. Từ         ông, để cho họ thấy cái quang vinh huy hoàng tột
           ngày anh Ba bỏ làng ra đi, tin tức về anh rất hiếm     đỉnh của ông, thì uổng lắm. Cũng mất đi một phần
           hoi. Có người đi xa về, bảo rằng có thấy anh Ba        ý nghĩa của cuộc đấu tranh trường kỳ gian khổ
           đứng bẻ ghi đường sắt cho xe lửa. Rồi lâu lắm, có      trong quá khứ của ông. E rằng, vết thương tình ái
           người  nói anh đi đánh xe ngựa, khi khác, có người     đầu đời, ông phải còn phải  mang theo mãi cho
           nghe nói anh đang làm công nhân lao động cho sở        đến khi xuống đến tuyền đài chăng.
           lục lộ. Ba lần anh Ba bị Tây bắt đi tù, cả làng đều      Hai năm sau ngày hòa bình, người ta mới tìm
           biết, và ai cũng sợ, không dám công khai bàn tán       ra được tung tích bà Lé. Gia đình bà đã trôi dạt về
           về anh. Cả ba lần, cô Lé đều khóc với chồng, xin       khu tị nạn Bình Tuy. Ông Ba lãnh tụ tức tốc bỏ cả
           bán một ít lúa, mua đồ tiếp tế cho anh Ba. Cô tỏ       việc nước, bay thẳng từ Hà Nội về Sài gòn. Cho
           cái tình cảm một cách công khai, vì cô không làm       người đem xe đến tận  nhà, rước bà Lé vào dinh
           điều chi  sai  trái  cả, khi nào cũng một  lòng với    lãnh tụ. Trong xứ cộng sản, cái gì cũng là bí mật
           chồng, con. Anh chồng cô hiền lành nói :               quốc gia. Người đi rước bà cũng chưa biết chuyện
             “ Phải rồi, hắn hoạn nạn, mình cũng nên giúp         gì sẽ xảy ra sau đó. Gia đình bà Lé khóc lóc kêu
           hắn. Vả lại, nhờ hắn bỏ làng đi, tui mới lấy được      than, tưởng cách mạng bắt bà đi học tập cải tạo vì
           mụ. Hắn đi xa, không có ruộng đất cày bừa, làm         mối thù năm xưa của ông lãnh tụ. Bà Lé ôm theo
           ăn, thì đói khát, nên phải làm giặc mà sống.”          một bộ áo quần, hai củ khoai lang gói trong giấy
             Phần anh Ba, trôi dạt theo giòng đời cơm áo,         báo. Bà cũng lo lắm, nhưng bà nghĩ rằng, bà chưa
           gian truân và hiểm nguy cũng nhiều. Làm đủ thứ         làm gì trái pháp luật, thì chắc cũng không đến nỗi
           nghề để kiếm sống. Tình ái vụn vặt, lăng nhăng         nào. Có ở tù thì sau nầy sẽ được minh oan và về
           khắp nơi. Nhưng trong lòng không khi nào quên          sớm.
           được cô Lé, mối tình đầu nơi quê hương. Vừa yêu          Bà Lé được dẫn vào dinh. Trong đời bà, chưa
           vừa hận.                                               thấy nơi nào sang trọng, nhà cao cửa rộng như thế
             Có thời anh Ba dùng bạo lực cách mạng, cưỡng         nầy. Phòng khách rộng  như cái  đình  làng. Đèn
           hôn được một giai nhân, nguyên là hoa khôi một         thắp sáng trưng như ban ngày thật là phí phạm. Bà
           trường nữ trung học lớn nhất ở Sài gòn, đem về         Lé suy nghĩ lung lắm. Nếu nhà tù mà sang trọng
           làm "áp trại phu nhân", nhưng hình ảnh cô Lé, vẫn      như thế nầy thì bà cũng xin đi tù cho sướng thân.
           chói ngời đau đớn trong trái tim anh. Anh thề, phải    Ngồi  chờ  một  lúc,  thì  cửa  mở.  Bà  Lé  thét  lên
           có ngày gặp lại người xưa. Có ngày gặp lại ông bố      mừng rỡ khi nhận ra ông Ba, người tình năm xưa:
           khắc nghiệt của cô Lé, cho ông tiếc, ngày xưa đã         “ Eng, có phải eng không? Mấy chục năm rồi,
           chối từ, không gả con gái cho anh.                     mới chộ lại eng. Eng mần chi ở đây ?” (Anh, có
             Mấy chục năm sau, kể từ ngày anh Ba vắt giò          phải anh không? Mấy chục năm rồi, mới thấy lại
           lên cổ chạy trốn cơn thịnh nộ của ông bố cô Lé,        anh. Anh làm gì nơi đây?”)




                                                                                                               162

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166   167