Page 160 - index
P. 160
- Ba mẹ và em đi ra xe trước chờ con. Con giúp
ba mẹ đến trả tiền cho bàn mình cùng bàn bên
cạnh. VẦN THƠ SÔNG NÚI
Ngày đang ngắn lại dần!
Mới hơn năm giờ, chiều thu nơi đây đã tắt ánh Tôi đem thơ thả bốn trời
mặt trời.
Gió se sẻ đưa lá bay. Lá lao chao rơi trông thật Hỏi trong trần thế ai người yêu thơ
buồn. Bên những lá đỏ tàn úa nằm trên mặt đất Người rằng tự những nghìn xưa
ướt lạnh, có những lá mới nhuốm màu, hãy còn Cõi nhân sinh vốn đã thừa nỗi đau
vương sắc xanh của nhựa sống. Gợi chi thêm nát lòng nhau
Nỗi đau dân tộc, nỗi sầu quê hương
Bùi Đức Tính *
Tôi đem thơ rắc bốn phương
Hỏi hoa hỏi lá có thường yêu thơ
Lá hoa rằng tự nghìn xưa
Nắng mưa sương tuyết có chừa một ai
Lá hoa sầu muộn đã dài
Thôi đừng thêm nữa u hoài, thơ ơi !...
*
Tôi đem thơ thả bên đời
Hỏi con bướm nhỏ có thời yêu thơ
Lặng yên, sau phút bất ngờ
Bướm rằng thơ với ước mơ cũ rồi
Thôi đừng mơ mộng xa xôi
Làm chi những chuyện vá trời uổng công!
Sao không đem sợi tơ lòng
Dệt tình hoa bướm cho hồng màu môi
*
Tôi nhìn sông núi ngậm ngùi
Hỏi sông hỏi núi đôi lời: yêu thơ ?
Núi sông rơi lệ thẫn thờ
Rằng tình sông núi bơ vơ đã nhiều
Núi sông xưa vốn mỹ miều
Mà nay sông núi tiêu điều xác xơ
Đặng Dung đâu hỡi hồn thơ
Bờ sông Dịch Thủy vẫn chờ Kinh Kha
*
Tôi nghe, nước mắt vỡ oà
Vần thơ sông núi vừa pha lệ hồng
Ngô Minh Hằng
160
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX