Page 157 - index
P. 157

Mùa hạ lẳng lặng qua đi. Hạ qua, nắng ấm nay         đối với các thi nhân. Cảnh sắc mùa thu mỗi nơi,
           nhường bước, trao trả mùa thu ngọn gió thu. Thu        mỗi thời tuy có tương tự như nhau, nhưng lòng
           mới vào thu, gió lạnh hơn. Những ngày vàng ánh         người thì mỗi khác. Mùa thu trong thơ đều có vẻ
           nắng trên phương bắc dạo này không còn hơi ấm          đẹp nên thơ riêng biệt. Nhưng rồi, từ năm 1945,
           của Hạ. Nắng đấy, nhưng trong nắng có gió se           từ khi Xuân Diệu vào đảng, hồn thơ Xuân Diệu bị
           lạnh  trên  làn  da  trần.  Mới  mấy  tuần  trước  còn   lịm chết trong nhà mồ u ám của cộng sản.
           nóng oi bức của mùa hè, hôm nay gió thu mơn
           man trong nắng. Nếu có lơ đãng với thời gian,             “Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
           người ta cũng nhận ra tiết trời đã vào thu. Mùa thu       Đem gửi hương cho gió phũ phàng!
           nơi đây trở về như có hẹn ước.                            Mất một đời thơm trong kẽ núi,
             Hạ đi.                                                  Không người du tử đến nhằm hang!”
             Thu về!
                                                                    Như  trong  "Gởi  Hương  Cho  Gió",  sáng  tác
              “Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,                  trước khi vào đảng, những giòng thơ trữ tình của
              Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;                  Xuân Diệu sau 1945 đã "mất một đời thơm trong
              Đây mùa thu tới - mùa thu tới                       kẽ núi" hay trong kẹt hang nào đó của đảng. Từ
              Với áo mơ phai dệt lá vàng.                         đó, Xuân Diệu không còn là Xuân Diệu. Cái tên
                                                                  Xuân Diệu coi như đã chết. Cũng từ đó, cái gọi là
              Hơn một loài hoa đã rụng cành                       “thơ” của Xuân Diệu chỉ còn là các thứ chuỗi chữ
              Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;                     nghĩa ca ngợi đảng thật dị hợm!
              Những luồng run rẩy rung rinh lá...                   Có phải chăng những kẻ bán linh hồn cho đảng,
              Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.                  như chính nhà thơ Xuân Diệu, đã bị cô hồn các
                                                                  đảng biến thành những con người ngây ngô, lếu
              Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...              láo một cách trơ trẻn!
              Non xa khởi sự nhạt sương mờ...                       Thật  khó  mà  tưởng  tượng  được:  "Gánh"
              Đã nghe rét mướt luồn trong gió...                  (1959), cái thứ "thơ" được đảng vinh danh xưng
              Đã vắng người sang những chuyến đò...               tụng là "thơ cách mạng" lại chính là “thơ” Xuân
                                                                  Diệu, của nhà thơ thuở nào đầy thơ mộng:
              Mây vẩn từng không, chim bay đi,
              Khí trời u uất hận chia ly.                            “Người gánh gánh của chúng tôi: là Đảng.
              Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói                       Người gánh gánh với chúng ta: là Đảng.
              Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.”                        Người gánh ta, ta gánh Người: là Đảng.
                                                                     Người gánh đất, Người gánh trời: là Đảng.
             Thế đấy, Đây Mùa Thu Tới, mùa thu với những             Ôi ngời ngời Đảng Cộng sản Đông Dương,
           vần thơ đầy thơ mộng của Xuân Diệu. Thu thường            Đảng Lao động Việt Nam, là một đó;
           là nguồn thi hứng mênh mông, là đề tài hấp dẫn            Kim tự tháp diệu kỳ trong vũ trụ …”




                                                                                                               157

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162