Page 154 - index
P. 154
- Trời ơi, sao Hà lại kêu tôi bằng cậu? Bộ nhìn Tôi nhìn ba kinh ngạc:
tôi già lắm sao? Tôi lớn hơn Hà có năm tuổi thôi. - Ba còn khỏe mạnh sao ba nói đến chuyện
- Ủa, sao cậu biết tuổi Hà? Cậu đoán à? chết?
Phương cười thật hiền lành: Mắt ba tôi bỗng chìm xuống:
- Gia đình hai bên quen nhau lâu lắm rồi Hà - Ba không còn sống được bao lâu nữa đâu con.
không biết sao? Mỗi lần ba Hà lên SàiGòn đều ở Ba đã mang bịnh ung thư gan từ lâu và bây giờ
nhà tôi đó. Hà không biết tôi nhưng tôi biết về Hà đến giai đoạn cuối rồi, bác sĩ nói như vậy.
nhiều lắm. Vì sợ phiền Hà nên nhiều lần định Tôi bàng hoàng đau đớn nhìn mẹ:
xuống chơi làm quen với Hà nhưng chưa tiện. - Mẹ, có phải như vậy không, sao Mẹ không nói
Hôm nay người lớn đã tạo cơ hội cho mình gặp gì? Sao cả mẹ cũng giấu con? Bây giờ mình phải
nhau để sau nầy khỏi bỡ ngỡ…Mong rằng mình làm sao đây?
sẽ hiểu nhau nhiều hơn. Mẹ tôi cúi đầu nước mắt tuôn trào, không nói
Tôi vô tình không hiểu ý anh nên nói: lời gì. Tôi biết bà cũng đau đớn xót xa khi phải
- Có gì mà cậu rào đón quá vậy. Gia đình cậu giấu tôi điều đó.
và gia đình Hà đã quen thân thì coi như mình là Tôi nhìn ba tôi, ông giương đôi mắt u buồn nhìn
bà con, thân tộc vậy. ra ngoài xa, nắng chiều đang nhạt nhoà trên những
Phương chỉ nhìn tôi mỉm cười: cành cây khẳng khiu, yếu ớt, mong manh như
- Hà còn ngây thơ quá! sương khói…giống như cuộc đời trước mặt của
Tôi đưa Phương đi khắp nơi mang những nét ông.
đặt biệt của thành phố nầy. Chúng tôi chuyện trò Tôi hiểu ông đang nghĩ gì và muốn gì
với nhau, tôi thấy Phương rất cởi mở, rất chân nhưng…trời ơi, tôi phải làm sao đây? Tình yêu
thành, có thể làm bạn bè được. của tôi…Vũ ơi.
Một ngày qua mau, buổi chiều xuống chúng tôi Qua nhiều đêm thao thức suy nghĩ, tôi quyết
trở về và được sự tiếp đón ân cần của mọi người: định nhờ cô em họ của Vũ đến xin phép ba mẹ tôi.
- Chúng con đi chơi vui không? Chúng con ăn Cô ta nói dối là dẫn tôi đi về quê của cô đám giỗ
gì chưa? Chúng con đi những nơi đâu?... ngoại. Ba mẹ tôi cho phép và cô ta đã đưa tôi
Tôi chợt thấy buồn và nhớ đến Vũ, một thoáng xuống Cà Mau để tìm Vũ báo cho chàng biết tình
bâng khuâng ray rứt qua hồn, ước gì người đi bên trạng khẩn cấp, bất lợi cho tình yêu của chúng tôi.
cạnh em hôm nay là anh nhỉ? Trong cuộc đời của Thật may mắn, chúng tôi đã gặp chàng vừa
chúng ta có quá nhiều điều không như ý nguyện. đúng lúc chàng mới hành quân trở về.
Sau khi gia đình Phương trở về SaìGòn ba mẹ tôi Vùng địa đầu giới tuyến hắt hiu cô tịch, thêm
kêu tôi vào phòng khách nghiêm trang hỏi tôi: vào tâm sự não nề bi thiết của chúng tôi, không
- Con thấy cậu Hoàng Phương có được không? còn nỗi buồn nào hơn. Xa xa cánh rừng tràm bạt
- Dạ, cậu ấy rất tốt, hiền lành, có tư cách, chứng ngàn mênh mông bát ngát, một hình ảnh xa lạ, một
tỏ là người có học thức. thế giới mông lung huyền hoặc, thâm sâu bí hiểm.
- Nếu bây giờ ba mẹ muốn gả con cho cậu ấy Dòng sông lờ lững chảy buồn thầm lặng, dòng
con có bằng lòng không? sông có màu nước đen và pha lẫn một chút màu
Tôi giật bắn người: đỏ sậm của nước vỏ tràm trông giống như màu
- Không được đâu ba, cậu Phương tuy tốt, máu, máu của những người con yêu quê hương đã
không có điểm xấu nhưng con không muốn làm vì Tổ Quốc mà nằm xuống, vì một dân tộc đang
vợ cậu ta đâu. oằn oại trong chiến tranh mà hy sinh.
- Sao vậy? Con đã bảo cậu ấy rất tốt kia mà. Chúng tôi ngồi tâm sự gần đến nửa khuya. Đêm
Con đã lớn rồi, cần phải kiếm một chỗ có gia thế sâu thăm thẳm, vầng trăng lẻ loi mờ nhạt cuối trời
vững chắc cho con nương tựa thì ba mới yên tâm. xa, gió rừng lướt thướt qua những hàng cây cao
Họ giàu có, họ không cần đồng lương cô giáo của ngất ngưỡng nghe hãi hùng và ghê rợn làm sao!
con đâu. Sau nầy nếu ba mất rồi con có thể phụ Tiếng muỗi vo ve như tỉ tê, như khóc than ai oán,
với mẹ để lo cho hai em con. như còn mang nỗi u hờn từ ngàn xưa truyền
154
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX