Page 150 - index
P. 150

GIÓ ƠI XIN ĐỪNG THỔI





             Thôi hãy ngừng đi hỡi gió Thu                        nhọc, mệt mỏi cả. Hôm nay tôi theo Hằng sang
             Ta như viễn khách giữa sương mù                      nhà chơi mới biết Hằng phải cực khổ như vậy mới
             Thổi chi cho lạnh hồn băng giá                       đến được lớp học. Tôi cảm thấy thương Hằng vô
             Ân tình, thương nhớ mãi phù du!                      cùng.
                                                                    Sau khi chia tay với Hằng tôi còn được ba má
             Chiếc  phà  rời  bến  trôi  ra  giữa  dòng  sông     Hằng tặng cho một giỏ trái cây mang về. Một ngày
           Bassac hướng về phía thành phố Cần Thơ. Mênh           thật vui và cảm động với bữa cơm miền quê rất
           mông trời nước bao la, sóng dạt dào từng đợt đuổi      ngon ở nhà Hằng: canh chua hoa súng nấu với cá
           bắt nhau ngoài xa, đàn hải điểu là đà bay lượn trên    lóc và gỏi tôm càng nướng.
           sông như một màn luân vũ tuyệt vời trong buổi            Trời đã chiều nên tôi đành từ giã gia đình Hằng
           chiều chầm chậm xuống.                                 trở về và được nhìn cảnh tuyệt vời của sông nước
             Tôi  đứng  trên  boong  tàu  say  mê  ngây  ngất     miền Tây từ trên chiếc phà nầy.
           ngắm  màu  trời  đỏ  rực  cuối  chân  mây,  loáng        -  Cô  đưa  giỏ  trái  cây  tôi  xách  giùm  cho  đỡ
           thoáng vài cánh buồm con bơ vơ ngoài xa thẳm.          nặng.
           Gió ngoài khơi lồng lộng thổi về làm tóc tôi tung           Tiếng  anh  quân  nhân  lại  vang  lên  khiến  tôi
           bay rối bời. Trời càng về chiều, tàu càng ra giữa      quay về thực tế:
           dòng sông lớn gió càng thổi mạnh hơn. Tôi đưa               - Cám ơn anh, tôi xách được mà.
           tay lên giữ lại tóc mình cho bớt rối nhưng vẫn              Anh cười có chút giễu cợt:
           không rời chỗ đứng. Bỗng có một giọng nói nhẹ               - Tôi không xách đi luôn đâu mà cô sợ.
           nhưng rất ấm vang lên:                                      Tôi đành trao giỏ trái cây cho anh.
             - Cô bước vào trong nầy đi, ở đó gió lớn lắm.             Anh hỏi tôi:
             Tôi quay lại thấy một quân nhân trẻ, anh mỉm              - Cô qua phà đi học à?
           cười nhìn tôi lặp lại:                                   - Dạ không, nhà tôi ở trong thành phố Cần Thơ.
             - Cô bước vào trong nầy cho đỡ gió.                  Sáng nay tôi theo bạn sang đây chơi, giờ trở về
                Tôi cảm động:                                     nhà.
                - Không sao đâu anh. Tôi muốn đứng ngoài nầy           - Vậy à, chắc là cô được một ngày vui vẻ?
           để nhìn cho rõ cảnh vật trên sông nước.                     Tôi chỉ mỉm cười và nhìn lại anh. Anh mang
                Anh ta dịu dàng:                                  hai bông mai trên cổ áo, bên vai có huy hiệu của
                - Vào trong nầy đứng gần cửa sổ cô vẫn nhìn       Sư Đoàn 21 Bộ Binh cùng với bảng  tên Vũ  trên
           rõ cảnh vật mà.                                        túi áo.
                Tôi nghe lời anh bước vào trong và đứng ngay           Tôi cúi mặt và thầm nói một mình:
           cửa sổ của con tàu vì còn muốn nhìn tiếp cảnh trời          - Tôi biết tên anh rồi nhưng anh đâu biết tên
           chiều trên sông.                                       tôi.
                Một tay tôi ôm chiếc cặp da, một tay xách giỏ          Tôi nghĩ mình là kẻ thắng lợi nhưng chưa được
           trái cây, tôi vẫn còn mặc nguyên bộ đồ dài trắng       bao lâu anh ta bỗng hỏi tôi:
           khi đi học buổi sáng. Hôm nay sau khi hết giờ               - Xin lỗi, tên cô là gì? Tôi có thể làm bạn với
           Triết học, tôi đã theo Minh Hằng bạn tôi qua  bắc      cô không?
           Cần Thơ để đến nhà bạn chơi.                                - Anh biết tên tôi làm chi. Qua khỏi bến phà thì
                Thật tội nghiệp cho Minh Hằng, ngày nào cũng      đường ai nấy đi, biết tên có ích gì!
           đạp xe hơn năm cây số, qua phà để đến trường                Anh tỏ vẻ thành thật:
           học. Vậy mà Minh Hằng học rất giỏi, lúc nào cũng            - Tôi thật tình muốn làm quen với cô, nếu cô
           vui vẻ, thân thiện với bạn bè, không tỏ vẻ gì cực      không chê tôi là thô lỗ, khó ưa.





                                                                                                               150

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155