Page 151 - index
P. 151

- Ồ! Tôi đâu dám, anh đừng nói thế. Thôi được,      - Cám ơn anh. Hà thiếu ngủ vì phải học nhiều,
           tên tôi là Ngọc Hà, Lưu Ngọc Hà. Đang học lớp          gần ngày thi rồi Hà không muốn bị rớt.
           Đệ Nhất trường Nữ Trung Học Đoàn Thị Điểm.                 Vũ tỏ vẻ quan tâm lo lắng:
                Anh cười rạng rỡ:                                     - Nhưng cũng giữ sức khỏe chứ Hà. Cố gắng
             - Rất hân hạnh quen biết cô Hà. Tôi Nguyễn           quá tới ngày thi ngã bịnh thì mất cả “chì lẫn chài”
           Thiên Vũ, là lính thuôc Sư Đoàn 21 BB đang đóng        đó.
           ở Cà Mau.                                                  -Dạ, không sao đâu anh.
                - Hân hạnh được biết anh, tôi nói                     Vũ cứ đi bên tôi mãi cho đến khi tôi tới trường,
                Vũ nhìn tôi nói tiếp:                               Vũ nói:
                - Ngày xưa khi tôi đang học lớp Đệ Nhất như           - Trưa nay tôi chờ Hà nhé!
           cô Hà bây giờ thì  chắc cô mới vào lớp Đệ Thất             - Ý, không được đâu anh. Hà phải về nhà học
           thôi.                                                  bài, anh đừng chờ làm gì.
                Tôi ngước nhìn  vào gương mặt phong sương             Vũ không nói câu gì rồi bỏ đi. Tôi đi vào cổng
           của anh:                                               trường.
                - Vậy là anh lớn hơn tôi ít nhất cũng phải sáu         Buổi sáng trong sân trường có hàng ngàn tà áo
           tuổi. Anh hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi gì phải      trắng như những cánh bướm bay lượn giữa bầu
           không?                                                 trời  mênh  mông  rộng,  chẳng  khác  gì  một  bức
                Vũ cười lớn:                                      tranh thiên nhiên tuyệt tác. Tôi bỗng thấy buồn
                 - Cô nên học nghề thầy bói, cô đoán hay lắm.     buồn, không hiểu tại sao? Phải rồi, mình sắp sửa
                Cả hai chúng tôi đều cảm thấy một chút vui vẻ     phải  rời  bỏ  chốn  nầy,  xa  lìa  khung  cảnh  quen
           trong dịp tình cờ quen biết.                           thương từ bao nhiêu năm nay.
             Sau khi lên bờ tôi kêu một chiếc xích lô về nhà,         Giờ tôi mới cảm thấy mến yêu làm sao những
             Vũ nài nỉ xin tôi địa chỉ. Tôi nói:                  gì mình sắp sửa mất, sẽ không bao giờ tìm lại được
             - Nhà tôi là tiệm gạo Hiệp Hưng ở đường…             trong quãng đời sắp tới.
           Nhưng anh đừng đến tìm tôi nhé!  Ba mẹ tôi rất              Nắng ban mai ngập tràn trên sân cỏ xanh, trên
           khó, tôi sẽ gặp rắc rối đó. Thế là tôi và anh theo     những cành phượng bắt đầu thay lá. Rồi mai đây
           hai ngã về khác nhau.                                  khi những cánh hoa màu đỏ máu nở ra cũng là lúc
             Tôi về nhà đưa giỏ trái cây cho mẹ và kể về gia      chúng  tôi  hát  bài  ca  tạ  từ  trường  xưa,  bạn  cũ,
           đình Minh Hằng cho mẹ nghe. Rồi không khí gia          những quyển lưu bút sẽ được chuyền tay nhau với
           đình với buổi cơm tối đoàn tựu vui vẻ tôi quên mất     bao lời nhớ thương lưu luyến.
           anh chàng đã xách giùm tôi giỏ trái cây.                 Buổi trưa Vũ đứng trước cổng trường chờ tôi.
                Gần  đến  kỳ  thi,  tôi  phải  ráo  riết  ôn  bài  vở.   Dù tôi hết mực từ chối nhưng Vũ vẫn kiên trì mời
           Ngoài giờ học ở trường, về nhà gần như tôi thức        tôi đi ăn trưa với Vũ.
           suốt sáng thâu canh để học cho kịp kỳ thi. Nhiều            Những  cử  chỉ,  hành  động,  tư  cách  của  Vũ
           đêm tôi chỉ ngủ được khoảng hai hoặc ba tiếng          khiến tôi có ít nhiều cảm tình với anh. Vũ  nói cho
           đồng hồ thì trời  sáng và lại phải đến trường.         tôi biết về gia cảnh của anh.
               Khoảng một tháng sau, khi tôi ra khỏi nhà vài          Vũ mồ côi cha mẹ, anh được người chú ruột
           mươi bước thì nghe có người gọi:                       nuôi dưỡng từ bé, cho học hành đàng hoàng như
               - Ngọc Hà, Ngọc Hà.                                các con của ông vậy, nên Vũ rất quý ông và coi
               Tôi quay lại nhận ngay ra Vũ vì Vũ có một nét      gia đình ông là chính gia đình mình vậy.
           gì đó rất đặc biệt, rất dễ nhận dù tôi và anh chỉ gặp        Gia đình chú Vũ đang sống ở thành phố nầy,
           nhau có một lần trên phà sông Hậu.                     Vũ có hai cô em họ và một cậu em trai, chú của
               Vũ đi nhanh đến gần tôi:                           Vũ  là một công chức, Vũ đang phục vụ tại Sư
               - Tôi đứng canh trước nhà Hà, thấy Hà đi ra xa     Đoàn 21 Bộ Binh  hiện đóng ở Cà Mau. Hôm gặp
           nhà mới dám kêu Hà đó.  Hà có khỏe không?  Sao         tôi trên bến phà Vũ có công tác đặc biệt, vì chưa
           trông có vẻ xanh xao vậy?                              quen thân nên hôm sau vội vã ra đi Vũ đã không






                                                                                                               151

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156