Page 152 - index
P. 152

từ giã tôi. Hôm nay Vũ được hai tuần phép, anh             Thời gian êm đềm trôi qua song cửa như dòng
           nói có thể gặp tôi thường hơn.                         sông Hậu muôn đời thầm lặng chảy xuôi. Tình yêu
                Tôi cũng cho Vũ biết về gia đình tôi. Ba tôi là   của chúng tôi càng đậm đà thắm thiết hơn.
           người có mang giòng máu Trung Hoa trải qua hai             Một hôm khi tôi vừa từ trường bước ra  bỗng
           đời rồi. Dù ông cưới mẹ tôi là cô gái Việt  nhưng      thấy Vũ đang đứng bên chiếc xe Honda vẫy gọi
           nhiều khi tôi hơi buồn vì tôi nghĩ mình không phải     tôi:
           là người Việt Nam thuần túy. Nếu có ai hỏi tôi:          - Ngọc Hà, anh đang ở đây nè!
           khi người Tàu và Việt đánh nhau thì tôi  theo ai?          Tôi  giựt  mình  không  biết  sao  anh  lại  về
           Tôi sẽ trả lời không cần suy nghĩ rằng tôi sẽ theo     được.Vũ chạy xe về phía tôi, nét mặt tươi cười
           người Việt, bảo vệ lãnh thổ Việt Nam, chống xâm        rạng rỡ:
           lược, chống kẻ ỷ đông hiếp yếu.                            - Em lên xe anh chở tới quán cà phê  mình nói
               Tôi đã được sinh trưởng nơi đây, ăn cơm Việt       chuyện dễ hơn.
           Nam, uống nước của Việt Nam thì tôi là người               Vì sợ bạn bè dị nghị nên tôi vội vã leo lên ngồi
           Việt Nam. Tôi yêu quê hương này, yêu đất nước          sau lưng Vũ.
           nầy, yêu câu ca dao Việt Nam từ khi tôi cất tiếng          Sau khi vào quán tôi  vội hỏi chàng:
           chào đời qua những câu hát  ru con à ơi của mẹ.            - Sao anh về được bất ngờ như thế nầy? Anh
           Nhưng dù sao tôi vẫn còn mang giòng máu của ba         làm em ngạc nhiên  và cũng vui mừng quá.
           tôi nên tôi phải mang họ Lưu - Lưu Ngọc Hà.                Vũ nói:
             Sau khi  hiểu được tâm sự của tôi Vũ an ủi:              - Tiểu đoàn anh vừa hành quân về, vì nhớ em
             - Không sao đâu Hà, Hà đừng mặc cảm mình             quá nên anh “dù” về thăm em vài giờ rồi anh phải
           là người mang hai giòng máu, hơn nữa đã qua mấy        đi ngay vì đường đi xa lắm.
           đời rồi mà. Hà là cô gái Việt Nam, cô gái miền             Tôi nhìn Vũ xiết bao thương cảm, vì nhớ tôi mà
           Tây, cô gái Cần Thơ thuần túy. Hà dịu dàng như         chàng liều lĩnh  thế sao?
           dòng sông Cửu Long, như câu vọng cổ êm đềm                 Mắt tôi chợt ướt. Vũ nắm tay tôi ánh mắt ngập
           trong đêm trăng sáng, như câu ca dao ngọt ngào         tràn yêu mến. Tôi không biết phải nói gì với anh
           trên cánh đồng lúa mênh mông. Đừng nghĩ ngợi,          đây, chỉ biết hứa với lòng sẽ  yêu anh sẽ chung
           hãy lo học hành và từ nay Hà có tôi bên cạnh khích     thủy với anh trọn đời trọn kiếp.
           lệ, an ủi. Sẽ có một ngày tôi  đưa  Hà đi khắp vùng        Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê có ban
           đất nước, quê hương yêu dấu!                           nhạc sống, lúc nào cũng có ca sĩ trình diễn và đôi
             Những lời nói của Vũ làm tôi xúc động. Tôi           lúc có những người khách tự nguyện đứng lên hát
           cảm thấy thật gần gủi anh, thật quen thân với anh      giúp vui. Vũ chợt hỏi tôi:
           và có một chút gì ngọt ngào, đầm ấm chợt thoáng            - Em có muốn nghe anh hát không? Anh sẽ hát
           qua hồn. Anh sẽ là điểm tựa tinh thần vững vàng        tặng em một bản nhé!
           cho tôi trong cuộc sống, tôi sẽ không còn mang             - Ồ, vậy thì hay quá. Em rất muốn nghe anh hát.
           mặc cảm mình là người có giòng máu ngoại lai               Vũ  bước lên sân khấu, mắt hướng về tôi:
           trên đất nước nầy.                                         -Bài hát nầy tôi xin được hát để tặng cho một
               Qua hết những ngày phép tuyệt vời êm ả, những      người, một người mà suốt đời tôi không bao giờ
           ngày chứa chan tình cảm tốt đẹp giữa chúng tôi,        quên.
           Vũ lại lên đường trở về đơn vị.                            Tôi cúi đầu im lặng, lắng nghe giọng ca trầm
               Tình yêu nhẹ nhàng đi vào đời đôi đứa tự lúc       ấm, buồn rưng rưng của Vũ:
           nào và mặc dù chúng tôi chưa quen biết nhau  bao         Hôm ấy anh đi mình với mình vừa quen, tình
           lâu nhưng anh đã đối xử với tôi  như người yêu         nhóm chưa thành tên …
           của anh tự bao giờ vậy.                                … Anh biết khi đi là cách biệt người quen, mà nhớ
               Những lá thư xanh màu yêu dấu được gửi về từ       nhiều là em. Đêm nay trời núi rừng nhịp canh thay
           biên khu xa thẳm đã bày tỏ nỗi nhớ nhung tha thiết     bằng tiếng súng, nửa trăng nghiêng đồi xế bóng
           của Vũ với tôi, và tôi đã hiểu được rằng tôi cũng      như xé hoang vu núi rừng. Đời chinh nhân mộng
           tha thiết yêu chàng.                                   mơ, bài thơ chưa đoạn cuối, ngày mai chép thêm




                                                                                                               152

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157