Page 156 - index
P. 156

hạnh phúc vô biên, tôi chờ đợi, chờ đợi một ngày       sửa đến có một người anh họ của tôi đang làm việc
           đẹp nhất của chúng tôi sắp đến…                        tại đó, anh ấy hứa sẽ lo cho tôi trong bước đầu khó
             Nhưng đường đời đâu phải là một tấm thảm             khăn.
           nhung êm dịu, hay con đường tráng nhựa  phẳng                                  *  *   *
           phiu.                                                    Đêm nay trên chuyến tàu khuya, tôi âm thầm
               Trong  lúc  tôi  đang  đắp  xây  bao  nhiêu  mộng   rời khỏi thành phố Cần Thơ đi về một phương trời
           ước, bao nhiêu hứa hẹn  ở  tương lai, màu hồng         xa lạ.
           hạnh phúc đang sáng ngời trước mặt thì một tin             Tôi đứng trên boong tàu nhìn ra ngoài xa, trời
           như sét đánh bỗng đưa về: Vũ đã tử thương bên          nước bao la thăm thẳm, mờ mờ trong bóng đêm.
           cánh  rừng  bạt  ngàn  những  cây  tràm  đỏ.  Máu      Sóng vẫn dạt dào đuổi bắt nhau từng đợt, đàn hải
           chàng đã hòa cùng nước tràm thấm đậm vào lòng          điểu chập chờn bay lượn giữa canh sương, thỉnh
           đất quê hương. Chàng đã ra đi, chàng đã bỏ tôi         thoảng buông vài tiếng kêu buồn rời rạc như xót
           vĩnh viễn, bỏ tôi bơ vơ giữa giòng đời mịt mù mây      xa, như thương tiếc cho một cuộc tình vĩnh viễn
           xám giăng giăng.                                       chia phôi.
               Một  trời  tang  tóc  đang  trùm  xuống  đời  tôi,       Gió thổi về từng cơn lồng lộng làm tóc tôi tung
           Thiên Đường ước mơ đã tan tành sụp đổ. Mùa             bay rối bời như một chiều nào tôi đã đứng ở đây
           xuân của cuộc đời tôi đã lịm tắt chỉ còn lại một       nhìn sông nước, và định mệnh đã khiến xui tôi gặp
           trời đông hãi hùng băng giá.                           chàng.
               Tôi phải sống thế nào khi thiếu anh? Thêm vào          Tôi mơ hồ nghe như có tiếng ai:
           nỗi đớn đau ngút ngàn đó, một tang tóc khác lại            - Cô bước vào trong nầy đi, ngoài đó gió nhiều
           đến với tôi: bịnh ung thư gan của ba tôi không thể     lắm.
           nào chửa khỏi và người đã ra đi sau Vũ một tháng.          Tôi giật mình nhìn quanh ngơ ngác, không một
               Tôi phải làm sao đây? Chàng đã ra đi để lại        ai để ý hay quan tâm đến tôi, đó chỉ là ảo giác mơ
           trong tôi nỗi đau thương trĩu nặng, tôi đang bàng      hồ vì quá nhớ thương chàng.
           hoàng ngơ ngẩn chưa thể chấp nhận sự thật đó thì           Gió lại thổi mạnh, tóc tôi rối bời, xơ xác. Tôi
           việc ra đi của ba tôi lại đem đến cho tôi một niềm     đưa tay lên giữ lại tóc mình, mắt vẫn nhìn ra ngoài
           cay đắng tột cùng khác.                                khoảng trời đen mênh mông. Những cơn gió như
               Tôi sống vật vờ với những đớn đau xâu xé, vừa      những ngọn roi da cay nghiệt quất mạnh vào tim
           thương ba vừa quay quắt nhớ nhung chàng. Đêm           tôi, vào tận đáy tâm tư tôi, như xoáy vào vùng kỷ
           từng đêm kỷ niệm chập chờn ám ảnh, hình bóng           niệm nghẹn ngào tê buốt.
           thân yêu cùng những lời nói ngọt ngào tha thiết            Tôi bỗng sợ hãi, tôi muốn trốn chạy, nhưng gió
           mến thương của Vũ cũng như của ba tôi làm tôi          vẫn vô tình đuổi mãi theo tôi, đeo đẳng tôi, không
           tan nát tâm tư. Nhưng tôi cũng phải cố gượng bình      buông tha tôi.
           tỉnh trước mặt mẹ tôi cho người vơi bớt phần nào           Từ trong sâu thẳm của hồn tôi, âm vang một
           sầu khổ để sống cho qua những ngày tháng thê           giọng nói nào đó vọng lại như tiếng van xin não
           lương đó.                                              nùng thê thiết:
                Tôi vẫn phải cố gắng lo học hành. Cuối cùng           - Gió ơi! Thôi hãy ngưng đi, xin đừng thổi nữa.
           thì tôi cũng đã ra trường và được bổ nhiệm về dạy      Những giọt nước từ đâu chợt rơi lả tả trên mặt tôi.
           ở một trường của một tỉnh lỵ xa. Vũ ơi, bây giờ        Ngoài kia dòng sông vẫn mênh mang chảy buồn.
           em đã trở thành “cô giáo” như ước muốn của anh
           nhưng anh đâu còn để mừng cho em được toại             Vi Vân
           nguyện.
                 Rồi đến một ngày kia tôi đành bùi ngùi từ giã
           mẹ và các em để ra đi nhận nhiệm sở, lòng mang
           theo một nỗi ưu phiền không bao giờ phai nhạt.
           Cũng còn một chút may mắn cho tôi là nơi tôi sắp





                                                                                                               156

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161