Page 142 - index
P. 142
kẻ thù rình rập. Hết ngày lễ, chồng tôi giao đồn Anh nói:
cho Đại đội phó đưa tôi về Đà Nẳng thăm mẹ - Tội nghiệp tụi nó, gặp nhau như vầy nó mừng
chồng và ngay chiều đó tôi lên máy bay về lại Sài lắm. Hãy để nó trọn vui. Đời lính không biết sống
gòn vì ngày mai đã bắt đầu niên học mới. nay, chết mai.
Thế là tôi có mang đứa bé đầu lòng và tôi phải Và như vậy, sáng hôm sau anh lên đơn vị,
làm đơn xin thuyên chuyển để thật sự bắt đầu một người lính cùng vợ có 3 ngày phép đoàn tụ tuyệt
cuộc đời mới. Mùa hè năm đó miền Trung đã thật vời. Một lần thấy anh không còn bộ đồ civil nào
không yên. Nhà tôi ở gần Phi Trường nên hàng cho ra hồn, tôi bảo anh đi may một bộ đồ mới.
đêm pháo dội về từng chập. Mẹ chồng tôi về lại Anh vốn là người khó tính và kén chọn. Mãi sau
Biên Hoà để lo cho con gái sinh nở. Tôi mang cái mới chọn được màu vải vừa ý mà may. Lấy đồ về
bụng bầu chui hầm thường xuyên. Mỗi lần có tin chỉ một lần mặc thử cho tôi ngắm rồi mãi bận hành
từ tiền đồn là tôi lo lắng hồi hộp. Những cuộc quân không có dịp mặc. Đại đội phó của anh gia
đụng độ xảy ra liên tiếp. Đại đội phó, Hạ sĩ Quan, đình ở tận miền Tây, anh ta lại phải lòng cô gái
rồi lính bị thương liên tục. Cuối cùng người Đại Đà Nẵng. Thế là một hôm anh về bảo tôi mở tủ
đội phó mới đổi về cũng bị thương. Tôi như ngồi lấy bộ đồ mới may, tặng cho anh chàng Đại đội
trên lửa nóng. Nỗi cô đơn, lo sợ, hồi hộp, mất ngủ phó của mình. Anh nói với tôi :
khiến tôi xuýt bị sẩy thai. Thế rồi mẹ chồng tôi - Nó cũng trạc với anh. Nó mặc vừa đó em.
cũng về kịp trước ngày tôi sinh nở. Con tôi mở Thôi tặng cho nó đi hỏi vợ. Hỏi vợ chỉ một lần chứ
mắt chào đời ở một nhà hộ sinh tư . Tôi mệt nhoài may đồ thì mình còn nhiều lần khác. Tội nghiệp
sau cơn vượt cạn, mẹ chồng tôi đón con bé với nụ gia đình nó ở xa, không có bộ đồ civil nào mặc
cười gượng gạo. Bà chỉ mong là trai để nối dõi cho ra hồn để coi cho được trong ngày quan trọng.
tông đường. Còn anh, được tin tôi đã sinh con, anh Tôi vừa tiếc vừa phục tấm lòng tốt của chồng.
về cùng người lính tùy tùng. Vào nhà thương, xoa Không còn lời nào để nói tôi đành gói lại đàng
đầu tôi, bồng con hôn vài cái là xe hậu cứ đã chờ hoàng, bỏ trong túi xách và bảo đem cho chú ấy.
để đưa anh lên lại đơn vị. Ngày đầy tháng con bé, Ngày Đà Nẵng sắp mất, người người bỏ chạy ra
họ hàng, bà con đầy nhà. Anh bươn bả bước vào, ngoài bến tàu để thoát vào Sài gòn. Chồng tôi ở
chào mọi người rồi tới bên tôi cười cười. Bồng Trung tâm hành quân, biết sự sụp đổ đã đến,
con bé lên hỏi tôi “Sao mặt nó như dài ra” hôn không liên lạc được với đại đội cũ của mình. Anh
con, ăn vội vã vài miếng. Xe hậu cứ trờ tới và anh cấp tốc lên tận nơi trú đóng và kéo lính về trong
lại lên đường. Tôi ứa nước mắt, không thể giận làn sóng di tản khổng lồ của Đà Nẵng. Chúng tôi,
anh, mà cũng không thể không trách anh. Chẳng mẹ già, con dại chờ đợi anh mỏi mòn. Trông thấy
nói gì được với tôi một câu ngọt ngào khi tôi vật anh về với đoàn quân tan tác mà muốn xỉu.
lộn trong cơn đau đẻ, lại chịu sự chăm sóc cực kỳ Chồng tôi ruột để ngoài da. Lúc nào anh cũng
quái đản của mẹ chồng tôi trong những ngày nằm lo cho bạn bè, đồng đội, anh em, ít khi nào lo lắng
cữ. Tôi nhắm mắt lại, thương con và thương mình chuyện nhà. Mọi thứ mẹ chồng tôi cáng đáng điều
quá đỗi. khiển và tôi là người tuân lệnh thi hành. Có lẽ nói
Thế là cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt. ra không ai tin, nhưng đối với tôi, tôi chưa hề cầm
Anh được đổi về làm ở Trung tâm Hành quân. Tôi trong tay một đồng lương lính. Ngày chưa theo
nghe thôi chứ cũng không biết ở đâu? Chỉ biết ít anh, tôi đi dạy, có lương, có nghề nghiệp, tiền ai
nguy hiểm tính mạng hơn ở Đại đội. Chồng tôi là nấy xài. Mà tiền lính thì tính liền anh cũng chẳng
một người sống chân thành và tốt với bạn bè, đồng có gì dư dã. Theo chồng ra Đà Nẵng tiền lương
đội. Tôi nhớ có một lần anh dẫn về nhà một người anh có đưa cho mẹ chồng tôi không thì tôi không
lính và một người phụ nữ. Anh nói với tôi đây là biết, còn tôi chẳng hề nghe nói đến tiền bạc. Ngày
lính trong đơn vị, vợ nó tới thăm. Anh cho nó nghỉ Đà Nẵng mất lẽ dĩ nhiên anh không có lương và
phép và nói nhỏ với tôi lo ăn uống cho tươm tất. anh đi cải tạo suốt 8 năm trời chấm dứt một thời
Đến tối, anh bảo tôi ôm con xuống nhà sau ngủ, kỳ lính tráng.
nhường giường chúng tôi cho hai vợ chồng kia.
142
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX