Page 137 - index
P. 137
Nổi Trôi Cùng Vận Nước
Chiến tranh đã đi qua và chấm dứt từ lâu. Quê ngày mới tới, vì ban đêm Việt Cộng nằm vùng
hương thì xa lắc, xa lơ nhưng không biết tại sao thường xuyên về đấp mô, gài mìn, phá cầu, giựt
trong những giấc ngủ chập chờn, thỉnh thoảng đẩy cống , khủng bố dân làng v… v…Vì vậy, những
đưa, đưa đẩy tôi trở về miền quá khứ….. chuyến xe đò phải chờ những người Lính Quốc
Có đôi lần về thăm lại quê hương sau nhiều Gia mở đường, khai thông an ninh trục lộ vào mỗi
năm xa xứ. Giờ thì cảnh cũ, người xưa đã quá buổi sáng. Đôi lúc những người lính nầy phải
nhiều thay đổi, nhưng trong lòng tôi vẫn nguyên đánh đổi bằng xương máu cho dân lành được an
vẹn hình ảnh một Mộc Hóa-Kiến Tường của ngày bình đi lại.
xa xưa ấy. Đầu thập niên 1970. Tiếng súng càng ngày
Là một tỉnh lỵ nhỏ bé nằm cạnh quê hương xứ càng về gần phố chợ. Những quả đạn pháo kích
Chùa Tháp, lại là vùng đất thấp. Hằng năm cứ vào của Việt Cộng rót vào khu dân cư, gây nên cảnh
khoảng tháng 9-10-11 là mùa nước lụt. Nước từ chết chóc, kinh hoàng cho người dân vô tội khắp
biên giới bên kia Campuchia đổ theo con sông nơi. Nữ thần Hòa bình biến đi, nhường lại cho
Vàm Cỏ Tây, mang theo vô số tôm cá đủ loại vào Thần Chiến Tranh về ngự trị. Lúc bấy giờ đời
sinh sôi nẩy nở trong các sông rạch, ao đìa và phù sống của người dân lành nơi đây không còn an
sa bồi đấp cho đồng ruộng cùng những cánh rừng bình như trước, mà họ phải, đang đứng trước thảm
tràm xanh bát ngát tận chân trời. họa chiến tranh.
Từ miền Bắc xa xôi đến đây, Cha Mẹ tôi chọn Là chị lớn của gia đình bên cạnh các đứa em
miền đất nầy làm nơi sinh sống bởi đất rộng, còn nhỏ, nên chuyện học hành của tôi dang dỡ. Ra
người thưa, ruộng lúa với nguồn cá tôm vô tận. đời sớm, làm nghề thợ may . Cuộc đời tôi bắt đầu
Người dân địa phương thì hiền lành, chất phát, cần bước sang ngã rẽ. Hằng ngày tôi nhận đồ may
cù làm ăn, giúp đở nhau trong tình làng nghĩa trong xóm và sửa đồ trận. Có những người lính
xóm. Đời sống lúc bấy giờ thật an vui, hạnh phúc mang quần áo đến sửa, nhưng không bao giờ trở
của một thuở miền Nam thanh bình dưới chế độ lại nhận, vì sau những lần hành quân họ không còn
Đệ Nhất Cộng Hòa của cố Tổng Thống Ngô Đình cơ hội trở về. Tôi thật sự thương cảm thân phận
Diệm. những người lính và gia đình của họ. Tâm hồn tôi
Lần lượt mấy chị em tôi ra đời, lớn lên, học bắt đầu biết suy nghĩ vu vơ, biết cảm thông về đời
hành, hồn nhiên bên cạnh những lớp trẻ nơi đó. Vì Lính. Hằng đêm, nhìn lên bầu trời tôi thấy được
vậy nên tánh tình, phong cách, giọng nói không những đóm mắt của hỏa châu, nếu không có
khác gì người dân tại địa phương. những tiếng súng đì đùng xa xa vọng lại, tôi cứ
Nhưng không lâu sau đó, tôi thường nghe tưởng đó là những vầng trăng đêm rằm tháng 8.
những người lớn nói về cuộc chiến tranh Quốc- Ban ngày thì tiếp xúc và nhìn thấy những màu sắc
Cộng. Lúc bấy giờ tôi chưa hiểu biết nhiều về điều của những người Lính từ những vùng xa xôi trở
đó. Tôi chỉ biết và thấy người lính Quốc Gia như: về, ẩn hiện trên gương mặt của họ là những nét
Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, Cán Bộ Xây buồn, những nụ cười méo mó, những việc làm
Dựng Nông Thôn và vài đơn vị chiến đấu khác ngông cuồng…..Nếu hiểu và thông cảm cho
sống gần gủi bảo vệ người dân thôn xóm. những người lính đó, thì mình mới thấy được sự
Quê tôi vùng sông nước, phương tiện đi lại hy sinh to lớn của họ: ra đi trong cái CHẾT, mang
bằng đò, ghe, xuồng ba lá …Chỉ có một con về sự an bình cho cái SỐNG.
đường lộ giao thông duy nhất nối liền từ Mộc Hóa Mộc Hóa-Kiến Tường, vùng đất bé nhỏ, dân ít
ra Cai Lậy, về Sài Gòn hay các Tỉnh lân cận. Đoạn Lính nhiều. Từ những người lính các sư đoàn 7,
đường chưa tới 50 Km, nhưng xe đò phải chạy cả 9, các tiểu đoàn Biệt Động Quân cộng thêm những
137
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX