Page 239 - index
P. 239

con, nhưng rồi cuối cùng tôi không còn vật gì để         Tai a ́ ch la ̣ i đến vơ ́ i anh.
           bán, tôi đành dứt sữa cho con, và tập cho nó ăn
           cơm gạo mục và mốc (Lúc đó dân sắp hàng dài              Một hôm, anh hẹn tôi gặp anh ở một điểm hẹn
           chờ đợi để được mua gạo như vậy đó, nên khi vo         gần Sở làm của tôi để giao lại cho tôi chiếc xe đã
           gạo phải vo nhẹ nhẹ nếu không sẽ bị nát). Tôi cố       gắn cái yên nhỏ để chở con phía trước thay vì phía
           gắng nuôi con bằng đủ mọi cách để chờ chồng.           sau sợ con bị kẹt chân. Khi đến điểm hẹn, anh giao
             Hoàn cảnh của tôi thật không còn con đường           chiếc xe cho tôi rồi bảo:
           nào để tính, vì không biết buôn bán như các chị          - Chạy gấp đi vì anh đang bị theo dõi.
           em khác, bao nhiêu nhọc nhằn, cay đắng tôi nhận          Tôi không dám đứng lâu vội lên xe chạy đi...
           lãnh thật bất ngờ sau tháng Tư đen -1975. Đã hơn       Anh no ́ i vo ́ i theo như một lơ ̀ i trối trăn:...
           ba tháng rồi mà tôi không nhận được tin tức gì của       - Cố gắng nuôi con nghe em…!!
           anh, chớ đừng nói đến thăm nuôi, lúc đó bên ngoài        Trên đường về nhà tôi thật lo lắng! vì anh chỉ
           gia đình và dân chúng đã hoang mang than oán.          có giấy giả... mà lại mang tên giả! Người tôi như
           Đến tháng thứ Tư, tôi nhận được thư anh gởi về         chùn xuống không còn sức chịu đựng nữa, đêm đó
           từ “Trại cải tạo” tôi vui mừng biết rằng anh vẫn       tôi bồn chồn thao thức, hình như đả xảy ra chuyện
           còn yên lành. Nhưng… chỉ có 2 ngày sau tôi nhận        không may đến anh, tôi buồn rầu vật vả mãi cho
           được tin anh đã trốn thoát trại tù Thành Ông Năm       đến sáng...
           và đang ở tạm nhà người Dì của tôi. Anh không            Sáng hôm sau, vào Sở làm, tôi vẫn còn nhiều
           về nhà vì biết bọn Việt Cộng đang theo dõi.            câu hỏi trong đầu về anh, thì anh bạn gọi tôi vào
             Tôi  vừa  mừng  vừa  lo  sợ,  buồn  vui  lẫn  lộn.   Văn phòng và cho tôi biết, chồng tôi đã bị bắt tối
           Nhưng anh không thể ở đâu được lâu, vì bọn Việt        hôm qua và hiện đang bị giam trong phường Công
           Cộng thường hay lùng xét để bắt phản động, Việt        An Huyện Sĩ, họ mời tôi qua gặp họ, để điều tra.
           Cộng thường dùng “bọn 30″ theo dõi hành động           Tôi vừa nghe, nước mắt tôi đang chực để trào ra,
           của  dân.  Anh  cho  biết  anh  muốn  đi  tìm  những   tôi ngồi phệt xuống ghế, và không biết tôi đang
           đường dây kháng chiến để sát nhập với anh em           làm gì!... Tâm trí tôi lúc đó đang quay cuồng, lo
           cùng chống lại bọn Việt Cộng cho nên anh tìm           sợ họ sẽ xử tử anh vì biết anh đã vượt tù…Phần
           cách trốn ra. Anh phải sống như những người dân        thì lo sợ nếu tôi bị mất việc sẽ không có tiền nuôi
           du  mục  nay  Saigon,  mai  Miền  Tây,  mốt  Miền      con… Đang miên man suy nghĩ thì hình như anh
           Đông mà trong người thì không tiền. Với chiếc xe       bạn của anh tôi cũng hiểu sơ ý tôi nên anh nói:
           đạp mượn của một người bạn, anh đạp cả ngày từ         “Cô đừng lo! qua thăm anh ấy đi, có cần gì anh
           Chợ lớn ra Saigon hay ngược lại, anh phải sống         sẽ giúp cho, rồi trở lại làm việc sau”. Tôi vội qua
           nhiều ngày với nải chuối trên xe, vì nếu ngừng lại     Phường Công An thăm anh, tôi gặp tên Công an
           thì sẽ bị Công an khám xét. Vì anh không muốn          trưởng, và hắn cho biết:
           liên lụy đến những người bạn nên có nhiều đêm            - Chồng chị, đã trốn trại học tập, về Saigon, sao
           không có chỗ ngủ, anh phải mướn chiếu để ngủ ở         chị không báo cáo cho Chính Phủ Cách Mạng?
           Nhà Ga Xe Lửa Saigon hay Xa Cảng Miền Tây.             Dám đánh Công An để chạy trốn nhé.
           Có  những  lúc  mang  con,  gặp  lén  anh  ở  những      (Lúc đó, tôi nổi nóng nên không sợ gì cả)
           quán Café vỉa hè và các quán ăn, anh cho biết đêm        - Xin lỗi! Tôi không thể báo cáo được, vì các
           nay anh không biết trú ngụ ở đâu... Trời ơi! Lòng      anh đã hứa học tập chỉ có 10 ngày, nhưng không
           tôi thật đau đớn vô cùng, tôi cố nén lòng, mà như      đúng như lời hứa, nên chồng tôi phải trốn ra…
           ai  bóp  nát  tim  tôi,  cố  dằn  nhưng  nước  mắt  cứ     Thì vừa lúc đó chúng dẫn chồng tôi ra, anh đi
           đoanh  tròng…,  tôi  không  biết  làm  sao  để  giúp   không nổi, tên lính Công an dìu anh ra. Nhìn anh
           được cho anh...                                        với thân hình tiều tụy và gương mặt trỏm lơ vì
             May mắn tôi được sự giúp đỡ của một người            thiếu ngủ, lòng tôi se thắt lại, tôi không cầm được
           bạn thân của anh tôi trở về từ Thụy Điển giúp cho      nước mắt (Sau này anh kể lại đêm đó sau khi bắt
           vào làm việc cho một Công ty của ông ta với số         được anh, chúng treo anh lên hổng mặt đất và 2
           tiền lương nhỏ.                                        tên Công An thay phiên nhau đánh đấm vào ngực,




                                                                                                               239

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244