Page 242 - index
P. 242
Tôi ôm con ngồi dựa cột cờ nhìn anh làm việc Chúng ta đã vượt qua mọi trở ngại mọi khó
mà lòng xúc động...Anh vẫn hiên ngang trước mọi khăn mới có được ngày hôm nay thì xin hãy quý
biến cố...Rất cương quyết bất chấp hiểm nguy trọng giữ gìn hạnh phúc và lo cho con cháu chúng
nhận lãnh trách nhiệm...và anh đã hoàn thành. ta sau nầy... và nếu hoàn cảnh đã không cho phép
Đưa tất cả là 59 người đến bến bờ Tự Do...Trên để thực hiện những gì mà chúng ta muốn, thì hãy
một chiếc ghe hư hại nặng mang số KG. 0660 cố gắng gầy dựng cho thế hệ mai sau nối tiếp con
không được sửa chữa, chai trét ghe đã bị sóng biển đường mà cuộc đời của các anh Chiến sĩ Việt Nam
vỗ tróc ra nên nước biển vào rất nhiều, ba toán Cộng Hòa và của chúng ta phải bỏ dở dang…
thanh niên phải vất vả tát nước suốt Hải trình từ Mẹ Việt Nam ơi! Chúng con cầu mong sẽ có
Việt Nam đến Mã Lai hai ngày hai đêm rưỡi, trên một ngày trở về Việt Nam trong quang đãng,
ghe độc nhất chỉ có la bàn... Thanh bình, Ấm no, Hạnh phúc và Tự Do... Nghĩa
Khi anh lái ghe theo lộ trình của Hải Tiêu vừa là trên toàn cõi đất nước Việt Nam không còn
vào đến bờ chiếc ghe ủi lên cồn cát thì ghe rã ra bóng dáng của lũ ác quỷ Cộng Sản dã man...!
và chìm xuống nước. Tất cả mọi người đều nhảy
xuống biển, mặt nước ngập sâu đến ngang Mai Thy
cổ…mọi người đều bồng bế nhau và lội vào bờ
của đất nước Mã Lai…
Chúng tôi đứng nhìn chiếc ghe tan rã chìm vào
lòng biển cả, cảm nghĩ đó như thân hình bệnh Đơn Côi
hoạn yếu đuối của Mẹ Việt Nam nhưng vẫn cố
gắng đưa đàn con thân yêu thoát khỏi vòng tù
ngục Cộng sản…và đã trút hơi tàn...để vĩnh viễn Một ly cafe đắng,
trở về với lòng biển lạnh ngàn đời..! Hỡi ơi! Mẹ Một cốc rượu mềm môi
Việt Nam...!
*** Một giọt mưa trên má
Chồng tôi đã sống lại từ cõi chết của ngục tù Nghe mặn chát bờ môi.
Cộng Sản, tôi nghĩ mình còn được may mắn hơn Chiều ba mươi tháng tư
Sầu vây kín bầu trời
những chị em đã phải nhận xác chồng qua trận Nỗi đau về chất ngất
chiến tranh tàn khốc, hoặc tìm xác chồng trong
các trại “Cải tạo” xa xôi qua cuộc trả thù người Dù ngày ấy xa rồi...
đồng chủng của bọn Cộng Sản tàn ác vừa qua… Bên ngoài nắng rất nhạt,
Tôi ngậm ngùi thương cho thân phận người Lại gợi nhớ miên man
Nhớ một thờ khuê các
Việt Nam chúng ta…Tôi rất hãnh diện và tự hào Ôi,tiếc nuối vô vàn....
về anh nói riêng và nói chung cho tất cả các anh
Chiến sĩ Quân Lực VNCH, những người vợ lính Nhớ một thời áo trắng
đã chịu đựng những sự nhọc nhằn, ngược đãi của Nhớ núi rừng thênh thang màu xanh vòng
quanh suối
chế độ phi nhân. Nhớ người anh hiên ngang.
Trong cuộc đời nầy và… mãi mãi chúng ta vẫn Nhớ một thời chinh chiến
hãnh diện là người vợ lính VNCH. Chúng ta đã
khổ sở, phải chịu nhục nhã và vợ chồng phải sống Nhớ một chuyện tình tan....
cách xa nhau... Những cảnh phân ly chồng vợ do Một ly cafe đắng
Một buổi chiều đã tàn
bọn Cộng Sản gây nên, chúng ta may mắn vì đã Hoàng hôn màu khoí xám
được đoàn tụ. Vậy thì chúng ta phải quý mến Giọt buồn ...đêm đã sang
những chuỗi ngày còn lại cho đến ngày tàn của
cuộc đời chúng ta, phải không các Chị? Đó là câu
tâm niệm của tôi. Linh Trần
242
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX