Page 240 - index
P. 240

bụng anh túi bụi, sau khi chúng thả anh xuống, hai       Sáu tháng sau khi bị bắt lại, chúng giam anh ở
           tay anh không dở lên được...) Tôi đau xót vô cùng,     Quận Nhì… tôi nhận được thư anh là bọn chúng
           nhưng anh sợ tôi khai không giống như lời khai         cho phép lên thăm nuôi, nhưng không phải ở Quận
           của anh, sợ liên lụy đến anh em cùng hoạt động         Nhì mà lại là “trại Phản Động K3” ở Gia Rây, tỉnh
           trong Thành phố, nên anh vội nói khi gặp tôi:          Long Khánh. Tôi vội vàng làm những món ăn để
             - Em nói cho mấy anh này biết là anh nhớ Mẹ          anh có thể giữ ăn được lâu và mang con theo lên
           con em nên anh trốn trại về. Và ngủ ở nhà ga xe        thăm anh. Trong thư anh dặn mang theo Café và
           lửa...                                                 vài đòn bánh tét.
             Sau khi được anh nhắc, tôi cũng lập lại lời anh        Sáng sớm ngày Chúa Nhật, tôi và con tôi đi xe
           nói  với  bọn Công an. Thấy  không khai  thác  gì      lửa từ Saigon đến Gia Rây, Long Khánh thăm anh.
           được ở tôi, nên tên Công an trưởng bảo dẫn chồng       Trưa thì đến nơi, trại tù này nằm trên một ngọn
           tôi vào và cho tôi về. Ngày hôm sau tôi đến đó hỏi     đồi cao, chung quanh có nhiều hàng rào kẽm gai
           thăm, thì họ cho biết, đang chuyển anh qua trại tù     bao bọc thật kiên cố. Tôi phải chờ đợi đến gần
           Quận  Nhì  Saigon.  Chúng  không  trả  anh  trở  về    chiều tối tôi mới được thăm anh, Trông anh sức
           “trại học tập” cũ, có lẽ bọn chúng sợ anh sẽ trốn      khỏe khá hơn lúc gặp ở trại tù Quận Nhì, chúng
           nữa. Tôi vội chạy đi mua một số thức ăn đi thăm        tôi được gặp nhau trong vòng 15 phút, thằng bé
           anh, nhưng bọn chúng không cho gặp mặt, chỉ cho        lâu quá không gặp mặt Ba nên lạ, cứ nhìn Ba mà
           gởi thức ăn vào thôi! Cũng cùng lúc đó, thì chiếc      khóc  hoài,  tôi  thật  xót  xa.  Anh  hỏi  qua  loa  về
           xe chở tù cũng vừa ngừng lại trước cổng Quận           những chuyện nhà, khi thấy tên Công An lơ đãng
           Nhì, tôi vội chạy theo đưa thức ăn cho anh và chỉ      anh ghé vào tai tôi nói thì thầm:
           kịp nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa trại tù. Ôi!        - Khi nào trời có mưa, em nhớ cầu nguyện cho
           Cánh cửa oan nghiệt đó đã đóng kín chia cắt tôi        anh!
           và anh, tưởng như là vĩnh viễn... không gặp lại          Tôi giật mình tôi hỏi nhỏ giọng lo lắng:
           anh. Anh ơi!                                             - Anh…anh định... trốn nữa hả!
             Kể từ đó, tôi bặt tin tức của anh, buồn bã, thất       Anh không trả lời, nhưng tôi thấy ánh mắt sáng
           vọng, tôi không biết tâm sự cùng ai! Nhưng, trong      ngời của anh hiện lên nét cương quyết... Tôi gật
           nỗi thất vọng đó, tôi cũng rất tin tưởng ở anh, và     đầu nhẹ vì tôi rất hiểu ý của chồng tôi khi mà anh
           hãnh diện ở anh, Người hùng của tôi.                   quyết định việc gì thì có thể nói là không có gì lay
             Lần vượt tù thứ nhất anh đã vượt qua những           chuyển anh được!…
           hàng rào kẽm gai kiên cố bao quanh trại học tập.         Anh chỉ lấy Cà phê với mấy đòn bánh tét nhỏ,
           Được biết theo lời “Ban Quản Giáo” của bọn Việt        còn lại bao nhiêu đều để lại cho tôi đem về, vì anh
           Cộng mỗi khi bắt lại được những Sĩ Quan nào trốn       biết khi đi thăm nuôi là tôi phải bán đi một vật kỷ
           trại chúng đem ra sân cờ xử bắn để hăm dọa những       niệm nào đó của chúng tôi... Tôi nghẹn ngào...
           người còn lại: “Các anh đừng hòng trốn thoát khỏi        Tôi đứng lên từ biệt anh mà lòng đau như dao
           nơi  đây,  cho  dù  một  con  kiến  cũng  không  lọt   cắt. Trời đã bắt đầu tối, tôi bồng con đứng nhìn
           được”. Nhưng chúng đã lầm! Sau bốn tháng, tại          theo  anh  đang  lầm  lũi  theo  đoàn  tù  “cải  tạo”
           Thành Ông Năm, Hóc Môn, bất chấp lời hăm dọa           hướng  về  trại  giam...  mà  dòng  nươ ́ c  mắt  tuôn
           của bọn chúng, đã có một Người Nhái vượt được          tràn... Anh ơi!!
           khỏi vùng kiểm soát của lính canh và mười mấy            Tôi bồng con vội vã ra nhà ga xe lửa cho kịp
           lớp kẽm gai bao bọc. Anh đã cho chúng thấy sự          giờ khi đến nhà ga thì cũng vừa kịp chuyến xe lửa
           gan lì của một Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng          từ Nha Trang tới, khi lên được xe lửa thì trời tối
           Hòa đã không e ngại vì những lời hăm dọa đó anh        đen như mực, đưa bàn tay lên không nhìn thấy gì
           đã ra khỏi trại mà chúng cũng không hay biết.          cả, vì xe lửa không có đèn.
             Tôi luôn nghĩ, anh vẫn còn sống và anh sẽ tranh        Tôi rất lo lắng cho anh lòng tôi đang rối loạn
           đấu  để  sống  còn,  để  còn  có  một  ngày…Anh        vì không biết lúc nào thì anh sẽ vượt tù?...Và anh
           thường  suy  nghĩ  rất  nhiều  về  thế  hệ  tương  lai   vượt ra có an toàn không?
           con... cháu…sau này.




                                                                                                               240

           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245